Mang Kho Vật Tư Trăm Tỷ Xuyên Về Thập Niên 70: Đại Lão Bệnh Kiều Khiến Ta Mê Mệt

Chương 21

Trước Sau

break

Ninh Phồn Tinh đưa một tay ra xoa đầu cậu bé, động tác này giờ gần như thành thói quen của cô rồi.

“Sau này chắc chị không có thời gian đưa em đi học đâu, em cứ đi chung với anh Hổ Tử nhé, sáng nào cũng qua gọi anh ấy đi cùng.”

Ninh Trạch Tinh gật đầu thật mạnh: “Em sẽ ngày nào cũng đi gọi anh Hổ Tử! Cùng nhau đi học!”

Hổ Tử nghe thím Béo nói Ninh Trạch Tinh cũng đi học, còn qua rủ mình, mừng quá chạy ào ra đến dép còn chưa xỏ đàng hoàng.

“Tiểu Trạch cũng đi học rồi hả? Tuyệt quá! Vậy sau này có bạn đi học cùng rồi! Yên tâm, ai mà dám bắt nạt em, anh đập cho!”

Hổ Tử vỗ ngực cam đoan sẽ che chở cho em nhỏ làm Ninh Phồn Tinh dở khóc dở cười.

“Hổ Tử, hai đứa phải học hành cho đàng hoàng, đừng có nghĩ tới đánh nhau. Coi chừng thím Béo đập cho!”

Hổ Tử gãi đầu: “Chị Phồn Tinh, em nói vậy thôi chứ chưa từng đánh nhau bao giờ đâu, thật đấy!”

Ninh Phồn Tinh không nhịn được cười thành tiếng, tiện tay xoa đầu Hổ Tử một cái, ai ngờ thằng bé bật nhảy lên.

“Đầu đàn ông không được xoa!” Hổ Tử ôm đầu hét to phản đối hành động của cô.

Còn chưa kịp nói gì, Ninh Trạch Tinh đã nghiêm túc lên tiếng: “Chị thì được xoa, người khác thì không.”

Hổ Tử đang định phản bác thì thím Béo thở hổn hển chạy theo, nhét hộp cơm vào tay cậu.

“Cái thằng này, đúng là hổ mà! Hộp cơm cũng quên mang, trưa nay định uống gió Tây Bắc chắc?”

Thím Béo béo tròn, chạy tới nơi đã thấm mệt, nói chuyện còn thở hổn hển.

Hổ Tử ngượng ngùng gãi đầu, bỏ hộp cơm vào cặp, cười hề hề định đánh trống lảng.

Thím Béo cũng chẳng làm gì được, chỉ đành phất tay: “Đi nhanh đi, đừng làm trễ ngày đầu tiên đi học của Tiểu Trạch!”

Sau khi đưa Ninh Trạch Tinh và Hổ Tử đến trường, Ninh Phồn Tinh nhìn thấy hai đứa đã vào lớp, lại thấy giáo viên phát sách rồi sắp xếp chỗ ngồi cho em trai xong xuôi. Đến khi chính thức vào học cô mới yên tâm rời đi.

Hôm nay là ngày cô hẹn với bà Kim để giao trứng gà nên chẳng về nhà nữa mà rẽ qua con đường nhỏ gần trường, thẳng tiến vào thành.

Thay lại bộ đồ của Vương Tuyết Hoa, Ninh Phồn Tinh lấy từ không gian ra một cái giỏ tre, xếp vào đó năm mươi quả trứng rồi đi thẳng đến khu tập thể.

Tới nơi, cô quen đường quen lối gõ cửa nhà bà Kim. Còn chưa kịp gọi người, cửa đã mở ra.

“Đồng chí Tuyết Hoa tới rồi à, mau vào mau vào!”

Bà Kim vội vàng đón cô vào, đóng cửa cẩn thận rồi kéo rèm kín mít, lúc này mới lên tiếng.

“Đồng chí Tuyết Hoa, trứng mang đến chưa? Có bao nhiêu quả thế?”

Ninh Phồn Tinh mở lớp vải phủ giỏ ra để bà nhìn thấy bên trong là đúng năm mươi quả trứng được xếp ngay ngắn, quả nào quả nấy đều to đẹp, nhìn thôi đã thấy vui mắt.

“Trời ơi, trứng gà thế này đúng là hiếm! Vẫn một hào một quả chứ?”

Cô gật đầu, bà Kim không nói hai lời, mua hết! Phải bồi bổ con gái cho tốt.

Bà đi vào trong lấy năm đồng đưa cho cô, lại mang ra cái rổ để đựng trứng. Trong lúc cô đang xếp trứng vào rổ, thừa dịp bà Kim không để ý tay khẽ lật một cái, trong giỏ liền “lộ” ra một con gà xông khói.

Ninh Phồn Tinh giả vờ như vì lấy nhiều trứng nên lộ ra con gà giấu dưới đáy, bà Kim vừa thấy đã sáng mắt.

“Đồng chí Tuyết Hoa, con gà này... có thể nhượng cho tôi không?”

Cô vốn định mang ra bán nên cũng không bất ngờ, nhưng vẫn làm bộ khó xử: “Cái này cháu định mang cho một chị ở quê...”

Bà Kim nghe vậy hơi thất vọng. Gà xông khói khó kiếm hơn trứng nhiều, bà còn định mua về tẩm bổ cho con gái.

“Hay thế này đi, cháu để lại cho bác vậy. Con gái bác đang cần bồi bổ, chị cháu chắc cũng hiểu thôi.”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc