Mang Kho Vật Tư Trăm Tỷ Xuyên Về Thập Niên 70: Đại Lão Bệnh Kiều Khiến Ta Mê Mệt

Chương 16

Trước Sau

break

Thấy bà mặt rỗ đã mua xong, hai bà còn lại cũng bàn bạc một lúc rồi chia nốt chỗ lạp xưởng và thịt xông khói còn lại. Nhà họ đông người, mua nhiều một chút để mọi người cùng được nếm thử.

Hai bà chia đồ xong, tính tiền rõ ràng rồi đưa cho Ninh Phồn Tinh, sau đó ôm đồ chạy vội đi sợ bị ai trông thấy.

“Đồng chí Tuyết Hoa này, nhà cô còn trứng gà không? Nói thật với cô, con gái tôi vừa sinh xong, đang cần tẩm bổ. Trứng ở trạm cung ứng khó mua quá, nếu cô còn thì vài hôm nữa mang tới được không?”

Bà Kim mua hai chục quả trứng mà vẫn thấy chưa đủ, muốn mua thêm ít nữa. Dù gì con gái mới sinh, cần bồi bổ để có sữa, chứ không thì làm sao nuôi cháu ngoại cho tốt được.

Ninh Phồn Tinh nghĩ một chút rồi đáp: “Nhà cháu thì hết rồi nhưng hàng xóm nhà cháu chắc còn, cháu về hỏi thử, nếu có thì mang qua cho bác.”

Bà Kim mừng rỡ: “Thế thì tốt quá! Tôi sẽ ở nhà chờ cô đấy!”

Ninh Phồn Tinh dọn dẹp giỏ đồ, được bà Kim nhiệt tình tiễn ra tận cửa, hai người hẹn nếu có trứng thì sáng ngày kia sẽ gõ cửa.

Xách chiếc giỏ trống, Ninh Phồn Tinh ngẩng nhìn trời, quyết định hôm nay không bán tiếp nữa, quay lại chỗ cũ trở lại về hình dạng ban đầu rồi tranh thủ về nhà.

Về đến nhà đúng lúc ăn cơm, Ninh Phồn Tinh lấy một túi bột nhỏ bắt đầu làm mì trứng nhào tay, còn mạnh dạn dùng gói nước hầm xương cô đặc trong siêu thị làm nước dùng.

Cô nghĩ dù sao cũng phải sống lâu dài với Ninh Trạch Tinh, không thể che giấu mãi được. Từng chút một để thằng bé quen với chuyện chị có thể “kiếm” được nhiều đồ tốt cũng là điều nên làm.

Khi mì được dọn lên, Ninh Trạch Tinh ăn một miếng, rõ ràng có chút nghi ngờ về hương vị nước dùng. Nhưng sau khi nhìn chị một lúc, cuối cùng không hỏi gì, cúi đầu tiếp tục ăn.

Thấy em không hỏi gì, Ninh Phồn Tinh thầm thở phào nhẹ nhõm, rồi cũng ăn mì ngon lành.

Sau khi Ninh Trạch Tinh không hỏi chuyện nước dùng, Ninh Phồn Tinh càng thêm gan dạ. Ăn được nửa bát mì, cô thấy vị hơi nhạt, liền xoay người vào bếp bê ra một đĩa dưa chua kiểu Tứ Xuyên.

Cô cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần nếu em trai hỏi thì sẽ bảo là mua ở huyện. Dưa chua đâu phải đồ quý hiếm gì, ở huyện cũng có thể mua được.

Nhưng Ninh Trạch Tinh vẫn không hỏi, chỉ gắp một miếng dưa ăn thử rồi lè lưỡi vì cay quá nên không ăn nữa, lại cúi đầu tiếp tục ăn mì.

Ninh Phồn Tinh rất hài lòng với sự hiểu chuyện của em trai, vừa ăn vừa nhắm cùng dưa chua, ăn xong bát mì với nước hầm xương mà thấy ngon hết chỗ nói. Thấy em uống hết nước mì mà vẫn còn vẻ đói, cô bật cười, lại vào bếp nấu thêm một bát mì nữa.

Nhìn Ninh Trạch Tinh ăn mì ngon lành, Ninh Phồn Tinh cảm thấy một loại thành tựu khó tả. Nhất là khi thằng bé ăn xong còn giơ ngón cái khen “chị nấu ăn ngon quá!”, cảm giác như được buff max level vậy.

Đây là cảm giác nuôi một đứa trẻ ngoan sao? Ninh Phồn Tinh nghĩ, cảm giác này không tệ chút nào, cũng xem như là một sự an ủi sau khi cô xuyên đến thời đại xa lạ này.

Đã hẹn với bà Kim là ngày kia mới quay lại, nên Ninh Phồn Tinh cũng không vội chuẩn bị đồ để bán. Cô định ngày kia đi một vòng quanh khu tập thể, ngày kế tiếp nữa thì ra chợ đen một chuyến, sau đó là đến ngày đi làm rồi.

Nghĩ đến việc đi làm, Ninh Phồn Tinh cảm thấy cần phải tìm một công việc nào nhẹ nhàng một chút, tốt nhất là thời gian rảnh nhiều. Chứ nếu công việc giữ chân mình ở đội sản xuất thì còn đi chợ đen làm giàu kiểu gì?

Rảnh rỗi ở nhà không có việc gì, Ninh Phồn Tinh bắt đầu nghĩ đến chuyện ăn uống. Cô cảm thấy mấy ngày nay ăn uống cũng đủ dầu mỡ rồi, ruột gan chắc cũng chịu được, thế là quyết định tối nay làm món thịt kho tàu cho đỡ thèm.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc