Mang Kho Vật Tư Trăm Tỷ Xuyên Về Thập Niên 70: Đại Lão Bệnh Kiều Khiến Ta Mê Mệt

Chương 17

Trước Sau

break

Ninh Phồn Tinh lấy một miếng thịt ba chỉ ngon từ bếp ăn, cắt thành từng miếng vuông đều, đun nóng dầu rồi bỏ thịt vào đảo cho săn lại, sau đó vớt ra bỏ vài viên đường phèn vào chảo để thắng màu.

Khi đường chuyển sang màu nâu đỏ, cô cho thịt vào đảo đều cho thấm màu rồi thêm nước, cho tiêu, hồi, muối, xì dầu... các loại gia vị vào, đun sôi xong đổ vào nồi đất, để lên bếp lửa nhỏ om từ từ.

Mới ninh được một lúc mà mùi thịt kho đã lan ra tận sân, hấp dẫn cả Ninh Trạch Tinh đang chơi ngoài sân chạy vào.

“Chị, chị nấu gì mà thơm thế?” Ninh Trạch Tinh vừa hỏi vừa hít hít mũi, đúng kiểu mèo con tham ăn.

“Thịt kho tàu đấy, đảm bảo thơm đến nỗi em cắn phải nuốt lưỡi luôn cho coi!” Ninh Phồn Tinh vừa cười vừa gõ nhẹ mũi em, còn cố ý bóp mũi không cho ngửi nữa.

“Ngửi hết mùi rồi thì lúc ăn còn gì ngon nữa chứ!”

Cô đẩy em trai ra khỏi bếp, Ninh Trạch Tinh ngoan ngoãn bị đẩy đi, còn cam đoan chắc nịch là sau này không hít nữa, đợi lúc ăn mới ngửi cho “đã”.

Lời hứa chân thành của Ninh Trạch Tinh khiến Ninh Phồn Tinh cười mãi không thôi. Cậu nhóc này, đáng yêu quá mức luôn rồi.

Làm được món thịt kho tàu “xịn sò”, Ninh Phồn Tinh cũng không nấu thêm gì cầu kỳ, chỉ xào một đĩa rau xanh, thêm đĩa dưa chuột đập dập, mát miệng lại chống ngán.

Ninh Trạch Tinh lần đầu tiên trong đời được ăn thịt kho tàu, mùi thơm khi mở nắp nồi ra đã khiến cậu nhỏ thèm nhỏ dãi. Đến lúc thực sự cho vào miệng mới biết ăn còn ngon hơn cả ngửi!

Ninh Phồn Tinh cũng gắp một miếng, hài lòng tự tặng mình một lời khen. Thịt mềm tan trong miệng, béo mà không ngấy, thật sự là món ngon hạng nhất.

Món thịt kho quá ngon khiến Ninh Trạch Tinh phát huy hết khả năng “dạ dày không đáy”, cuối cùng còn lấy nước thịt trộn cơm ăn sạch sẽ, nồi cơm cô nấu bị cậu nhóc ăn sạch không còn hạt nào.

Ninh Phồn Tinh cũng không cản. Từ sau khi biết em mình là đứa ăn khỏe, cô gần như để mặc cho em ăn thoải mái. Cô sợ ăn ít sẽ khiến em không cao, không khỏe mạnh.

Mấy hôm nay ăn uống đầy đủ, Ninh Phồn Tinh rõ ràng cảm nhận được mặt Ninh Trạch Tinh đầy đặn hơn, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều. Tuy chưa biết có cao to hơn chưa, nhưng nếu cứ ăn thế này thì chắc chắn sẽ lớn nhanh thôi.

Hôm nay không cần vào thành phố, Ninh Phồn Tinh ngủ nướng một giấc, tỉnh dậy thấy người khoan khoái hẳn. Cô ngồi trên giường thẫn thờ một lúc rồi mới vén chăn bước xuống.

Đã đến đây được mấy ngày rồi, nhưng mỗi sáng vừa tỉnh dậy Ninh Phồn Tinh vẫn hay ngơ ngác, cứ tự hỏi rốt cuộc mọi thứ hiện tại có phải chỉ là một giấc mơ.

Nhưng cho dù là mơ cô cũng quyết phải sống cho ra hồn, biến giấc mơ này thành một giấc mộng đẹp.

Bây giờ Ninh Phồn Tinh gan to lắm. Nhân lúc em trai không hỏi han gì, sáng sớm đã pha luôn hai cốc sữa, luộc thêm hai quả trứng gà rồi lấy vài cái bánh mì từ siêu thị ra làm bữa sáng.

Bữa sáng thế này với Ninh Trạch Tinh mà nói đúng là mới mẻ vô cùng. Sữa ngọt ngọt thơm thơm là thứ ngon lành cậu chưa từng được nếm qua. Trong thôn xóm quanh đây, chắc chẳng có mấy ai được uống loại sữa bột cao cấp như vậy!

Ninh Trạch Tinh vẫn không hỏi mấy thứ này chị gái lấy từ đâu ra. Dù Ninh Phồn Tinh đưa gì cho cậu ăn, cậu cũng coi như đó là chuyện đương nhiên.

Thái độ ấy khiến Ninh Phồn Tinh rất hài lòng. Nếu em trai cứ dò hỏi mãi, cô cũng khó lòng lấy đồ tốt ra cho cậu ăn, chỉ đành để mình dùng thôi.

Giờ thì em chẳng hỏi gì, cô cũng có thể thoải mái chia sẻ với em rồi.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc