Mang Kho Vật Tư Trăm Tỷ Xuyên Về Thập Niên 70: Đại Lão Bệnh Kiều Khiến Ta Mê Mệt

Chương 15

Trước Sau

break

Ninh Phồn Tinh gật đầu, nếu bán một lượt thì cũng tốt, lời được không ít mà còn dư thời gian đi bán chỗ khác nữa.

Đồng Ái Hồng thấy cô đồng ý thì vội vàng rời đi, một lúc lâu sau mới quay lại, đóng cửa rồi móc từ trong người ra một bọc vải cẩn thận đếm từng đồng.

Đếm một hồi, Đồng Ái Hồng đưa cho Ninh Phồn Tinh một xấp tiền. Tổng cộng bốn mươi tám đồng rưỡi, mua hết bốn tảng thịt xông khói và hai mươi ba cây lạp xưởng cô mang theo.

Ninh Phồn Tinh nhìn cô đếm tiền từ đầu tới cuối nên cũng không đếm lại, đặt thịt xông khói lạp xưởng lên bàn, cầm tiền nhét vào ngực rồi chuẩn bị rời đi.

Thấy cô định đi, Đồng Ái Hồng vội nói: “Đồng chí Tuyết Hoa, sau này ta cứ xem như bà con xa, có món gì hay ho nhớ nghĩ tới tôi đầu tiên nha!”

Ninh Phồn Tinh mỉm cười: “Được thôi, sau này có món gì hay chắc chắn tôi tìm cô đầu tiên!”

Đồng Ái Hồng rất hài lòng, vừa cười vừa tiễn Ninh Phồn Tinh ra cửa, hai người trông cứ như họ hàng thật sự.

Bán hết đống thịt xông khói lạp xưởng cho Đồng Ái Hồng, thấy vẫn còn sớm, Ninh Phồn Tinh liền tìm chỗ vắng người rồi vào không gian lấy thêm một mớ, tiện tay lấy luôn hai chục quả trứng.

Đổi sang chỗ khác, cô tiếp tục dùng chiêu cũ, quả nhiên lại dụ được một bà lão. Con gái bà ấy vừa sinh, bà đang lo không có gì bồi bổ cho con.

“Cháu gái, mau vào nhà ngồi chơi, đi đường xa thế này chắc mệt rồi!”

Bà lão hành động giống hệt Đồng Ái Hồng, kéo tay Ninh Phồn Tinh thân mật dắt vào nhà, trên đường còn không quên giới thiệu cô là họ hàng dưới quê của bà với hàng xóm.

Ninh Phồn Tinh cũng giới thiệu mình tên Vương Tuyết Hoa như cũ, bà lão thì bảo họ Kim, cứ gọi là bà Kim là được.

Vào nhà, Ninh Phồn Tinh không khách sáo, mở giỏ cho bà Kim xem. Bà nhìn giỏ đồ mà thích mê, miệng không ngừng khen ngợi.

“Thịt xông khói ba đồng rưỡi một miếng, lạp xưởng một đồng rưỡi một cây, trứng gà một hào một quả.”

Ninh Phồn Tinh thành thạo báo giá, bà Kim nghe xong có phần do dự vì thịt và trứng đắt thật, mua một mớ cũng phải hơn chục đồng ấy chứ.

Nhưng nghĩ đến con gái đang cần tẩm bổ, lỡ lần này không mua được, chẳng biết bao giờ mới gặp lại người bán thế này, dù có đắt cũng phải cắn răng mua thôi.

“Tôi lấy hai miếng thịt xông khói, năm cây lạp xưởng, trứng gà thì lấy hết.”

Bà Kim vào trong lấy ra một hộp gỗ, đếm đủ mười sáu đồng rưỡi đưa cho Ninh Phồn Tinh, rồi ôm đống đồ mua được vào trong như ôm báu vật.

Bán xong, Ninh Phồn Tinh cũng định rời đi, còn phải chuyển chỗ khác bán tiếp nhưng bà Kim lại giữ cô lại.

“Đồng chí Tuyết Hoa, nếu không phiền thì tôi có mấy bà bạn chắc cũng muốn mua mấy thứ này, để tôi gọi họ sang xem thử nhé?”

Ninh Phồn Tinh thấy cũng không sao, bán được một lượt là tốt nhất, liền đồng ý ở lại nhà bà Kim chờ bà đi gọi mấy bà bạn thân qua xem hàng.

Bà Kim đi gọi người cũng nhanh vì đều sống trong cùng một khu tập thể, chưa đầy mười mấy phút sau, bà đã dẫn theo ba bà lão tầm tuổi mình bước vào.

Ba bà lão vừa vào đã thấy giỏ đồ trước mặt Ninh Phồn Tinh, lập tức ùa tới xem xét rất kỹ.

Trong đó, bà mặt rỗ hít một hơi thật sâu mùi thịt xông khói, vui mừng nói: “Mùi này mới chuẩn này! Thịt xông khói phải là loại nhà quê phơi mới thơm thế này!”

Bà mặt rỗ không chút do dự móc tiền ra: “Chị Kim nói với tôi rồi, thịt xông khói ba đồng rưỡi một miếng, tôi lấy hai miếng thêm một cây lạp xưởng nữa.”

Ninh Phồn Tinh nhận tiền, tự tay chọn hai miếng thịt và một cây lạp xưởng, hí hửng mang về.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc