Mang Kho Vật Tư Trăm Tỷ Xuyên Về Thập Niên 70: Đại Lão Bệnh Kiều Khiến Ta Mê Mệt

Chương 14

Trước Sau

break

Hơn nữa bánh trứng thời hiện đại nguyên liệu được dùng rất hào phóng, vì giờ nguyên liệu đâu còn quý như xưa, nếu đem bán chắc chắn sẽ được ưa chuộng.

Hôm nay Ninh Phồn Tinh vừa đi chợ đen một chuyến, mấy ngày tới không định quay lại. Cô chuẩn bị đổi một bộ đồ khác, đi dạo quanh khu tập thể, chỉ bán mấy món có giá trị cao.

Bánh trứng là lựa chọn không tồi, còn có cả lạp xưởng và thịt xông khói trong siêu thị nữa. Giiá đều không rẻ mà lại gọn nhẹ, xách cái giỏ là có thể đi dạo từng ngõ nhỏ bán hàng rồi.

Ninh Phồn Tinh tốn chút thời gian tháo hết bao bì lạp xưởng và thịt xông khói trong không gian ra, dùng giấy dầu gói lại cho gọn rồi cũng gói bánh trứng bằng giấy dầu, xếp riêng sang một bên.

Trời vừa sáng, Ninh Phồn Tinh đã ra khỏi nhà, như thường lệ chui vào góc khuất để vào không gian thay đồ. Khi đi ra đã là một người phụ nữ không nhìn rõ tuổi, xách giỏ như thể lên thành phố thăm người thân.

Ninh Phồn Tinh quen đường quen nẻo đi về phía khu tập thể, chỗ này cô vẫn khá rành vì ba Ninh có vài đồng nghiệp sống ở đây, trước kia cũng từng dắt cô và em trai đến chơi vài lần.

Vừa đến gần khu tập thể đã là lúc mọi người bắt đầu sinh hoạt buổi sáng, người ra đổ bô, người đi rửa mặt, nhộn nhịp cả lên. Ninh Phồn Tinh đi một vòng rồi chui vào cửa một toà nhà.

Cô giả vờ như đang tìm người thân trong thành phố, đi loanh quanh trong toà nhà, có người nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc thì lập tức lên tiếng hỏi đường:

“Cô ơi, cô có biết Phan Minh Hoa ở căn nào không? Tôi chỉ biết là ở khu này thôi mà tìm nãy giờ chưa ra, phiền cô chỉ giúp với được không?”

Cô gái kia lắc đầu tỏ vẻ không biết Phan Minh Hoa là ai, Ninh Phồn Tinh thở dài làm ra vẻ vô tình nói: “Sao lại thế nhỉ, dặn tôi mang lạp xưởng với thịt xông khói lên đưa mà giờ không thấy người đâu...”

Nghe đến lạp xưởng và thịt xông khói, mắt cô gái kia sáng rực: “ Cô là lên đưa đồ cho người thân à?”

Ninh Phồn Tinh lắc đầu, lại nhìn quanh rồi hạ giọng thần bí nói: “Là bà con xa nhà tôi thôi, nói trên thành phố khó mua thịt, bảo tôi mang lạp xưởng và thịt xông khói tự làm ở nhà lên đổi.”

Vừa nghe là đem đồ đến đổi mắt cô gái lại càng sáng hơn, trong lòng đã tính toán xong xuôi, kéo luôn Ninh Phồn Tinh về nhà mình.

“Trời ơi chị dâu, sao không báo trước một tiếng, em chẳng nhận ra chị gì cả, mau mau vào nhà uống chén trà đã!”

Ninh Phồn Tinh bị cô nàng kéo đi, nghe cô ấy giả vờ giả vịt gọi cho người khác nghe thì cảm thấy buồn cười lắm.

“Đồng chí, tôi tên là Đồng Ái Hồng, cô xưng hô thế nào nhỉ?”

Sau khi diễn xong, Đồng Ái Hồng quay lại tự giới thiệu, Ninh Phồn Tinh khẽ ho nhẹ: “Tôi là Vương Tuyết Hoa, cứ gọi Tuyết Hoa là được rồi!”

Ninh Phồn Tinh hiểu rất rõ đạo lý “lăn lộn giang hồ, tài khoản phụ rất quan trọng”, lập tức đặt cho mình một cái tên giả. Đồng Ái Hồng cũng không nghi ngờ, liền gọi theo luôn.

Vào trong nhà Đồng Ái Hồng, cô ấy đã không kìm được hỏi luôn: “Đồng chí Tuyết Hoa, cô có bao nhiêu lạp xưởng thịt xông khói thế?”

Ninh Phồn Tinh đưa tay mở lớp vải phủ, thực chất là âm thầm lấy đồ trong không gian ra. Hôm nay chỉ bán lạp xưởng và thịt xông khói, bánh trứng tạm chưa lấy.

Trong giỏ có bốn miếng thịt xông khói, hơn hai mươi cây lạp xưởng, Đồng Ái Hồng nhìn mà mắt sáng rực, nhưng chừng đó rõ ràng không phải đồ cô ta có thể ăn hết.

Không muốn bỏ lỡ cơ hội hiếm có này, sau khi hỏi rõ giá cả, Đồng Ái Hồng nghiến răng nói với Ninh Phồn Tinh: “Đồng chí Tuyết Hoa, cô ngồi chơi một lúc, tôi đi xoay ít tiền cái đã, mấy món này tôi lấy hết!”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc