“Hôm qua, tao có nói với bảo bối nói là cách Sở Cẩn Húc xa một chút…” Đôi đồng tử lạnh băng của Diệp Hàn Ngự tản ra nhàn nhạt hàn ý.
“Mày đã dùng sai phương thức rồi! Mày không thấy là tính cách của Nghiên Nhi rất bướng bỉnh sao?” Tư Đồ Dịch bất đắc dĩ lắc đầu.
“A, chắc đầu óc tao bị mê muội rồi!” Diệp Hàn Ngự cười nhạo nói nhỏ.
“Tao thấy là mày thật bị lún xuống.” Cung Kỳ Diệp nhẹ nhàng nhướng mày.
“Mày có dám nói mày và Thần không hề có một chút hứng thú với bảo bối không?” Diệp Hàn Ngự thấy hai người họ trầm mặc liền không nhiều lời nữa!
“A Uyên, mày có thể chế tạo chút phiền toái cho tập đoàn Mai Sâm để Sở Cẩn Húc không thể lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt chúng ta hay không?” Diệp Hàn Ngự nhếch tươi cười hồ ly thập phần quỷ quyệt, tròng mắt thâm thúy u trầm, thanh âm vẫn ôn nhuận như cũ.
“Đương nhiên là có…” Mộc Trạch Uyên đẩy đẩy mắt kính, đáy mắt hiện lên một tia hung ác.
“Không được.” Trên khuôn mặt xinh đẹp che kín sương lạnh, trong ánh mắt tràn đầy phẫn nộ và lạnh lẽo.
Mạc Nghiên chậm rãi mở hai mắt sương mù mênh mông nhìn xung quanh phòng, cảm giác đau nhức chua xót trên thân thể khiến cô nhíu mi. Khi cô cúi đầu kiểm tra thì lại phát hiện dấu vết trên người gần như sắp biến mất, ŧıểυ huyệt đêm qua bị Diệp Hàn Ngự không ngừng chà đạp truyền đến nhè nhẹ xúc cảm lạnh lẽo.
Xem ra là Tư Đồ Dịch đã tới…
Mạc Nghiên ngồi dậy thay đồ, chiếc váy màu xanh nhạt phụ họa cho da thịt cô càng thêm tuyết trắng kiều nộn. Lúc cô bước từ từ đi đến phòng khách thì lại nghe thấy Diệp Hàn Ngự muốn gây phiền toái cho Sở Cẩn Húc, chuyện này khiến cô không màng thân mình đau đớn mà xông lên trước cả giận nói.
Nhưng cô lại không ngờ rằng đập vào mi mắt chính là tất cả 5 người đàn ông đều ở đây. Điều nàu không phải trọng điểm mà trọng điểm là hình ảnh cô và Sở Cẩn Húc đêm qua làm ở trong xe đều đang phát lại trong TV.
“Đây là theo dõi phi pháp….” Mạc Nghiên căm tức nhìn 5 người bọn họ, đôi mắt long lanh nước tràn ngập lửa giận hừng hực.
“Đó là trang bị được lắp đặt sẵn trước khi em vào ở. Nhưng thứ này đúng là rất phương tiện, nó có thể để bọn anh nhìn thấy cảnh bảo bối thân mật ra sao với anh yêu cơ đấy!” Khí thế lạnh lùng Cung Kỳ Diệp làm không khí trong phòng khách ngay lập tức căng chặt. Anh đạp bước chân vững vàng đi về phía cô.
“Anh ấy không phải là anh yêu của tôi…. Anh ấy là anh hàng xóm nhà bên, anh ấy giống như anh trai ruột của tôi vậy!” Mạc Nghiên nheo lại mắt hạnh, trên khuôn mặt băng sương mang theo tức giận nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt.
“Bọn anh không thích em đặt lực chú ý của mình lên một ít người không liên quan.” Cung Kỳ Diệp dang cánh tay ra bế Mạc Nghiên lên đi hướng sô pha.
“Anh Húc không phải là người xa lạ, anh ấy giống như anh ruột của tôi!” Dung nhan lạnh lẽo bịt kín một tầng tuyết mỏng, mắt đẹp bốc cháy lên lửa giận.
Nghe được lời Mạc Nghiên nói, 5 ngón tay của Cung Kỳ Diệp đâm vào trong da thịt của cô, mắt đen bắn ra một ngọn lửa ghen tỵ.
“Diệp, nhẹ một chút, mày làm đau bảo bối.” Tuy giọng điệu của Tiêu Mục Thần rất mềm nhẹ nhưng khi nhìn gần thì có thể phát hiện khuôn mặt tuấn tú của anh lạnh lẽo giống như bịt kín một tầng băng tuyết.
“Bảo bối hẳn là biết năng lực của 5 người bọn anh đúng không?!” Trong đôi mắt phượng hẹp dài của Cung Kỳ Diệp lập loè đen tối. Anh đột nhiên há miệng ngậm lấy vành tai nhỏ xinh của Mạc Nghiên xong nhẹ nhàng cắn, đầu lưỡi mềm mại linh hoạt khiêu khích trằn trọc và liếʍ láp.
Thân mình Mạc Nghiên hơi hơi run lên. Cung Kỳ Diệp di chuyển môi xuống phía dưới đến cần cổ tuyết trắng mẫn cảm rồi gặm mυ"ŧ liếʍ cắn để lại nhiều dấu dâu tây trên da thịt tuyết trắng tinh tế.
“Rốt cuộc là đến khi nào, mấy anh mới chịu chán ghét tôi…. Mấy anh thích tôi ở điểm gì? Tôi sửa còn không được sao?” Mạc Nghiên cúi đầu lẩm bẩm nói nhỏ. Cô mờ mịt nhìn đôi tay.
Lời Mạc Nghiên nói làm 5 người đàn ông căng thẳng trong lòng.