Thân thể cô gái kiều diễm hôn mê ngã vào trong lòng ngực của người đàn ông, trên da thịt tuyết trắng tràn đầy dấu vết đỏ hồng dữ tợn, bộ dáng nhíu chặt mặt mày khiến người ta thương tiếc, môi đỏ thỉnh thoảng nức nở ra tiếng. “Huhu…. Từ bỏ.”
Sau khi xác nhận đã bôi thuốc hết tất cả vết thương trên người cô, Tư Đồ Dịch liền in một nụ hôn lên cổ tay bởi vì bị trói chặt mà để lại dấu vết của cô. Mắt đen càng thêm âm trầm, lúc này, có thể cảm giác được anh đang rất tức giận. ”Nghỉ ngơi thật tốt đi!”
Nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng cô, anh đạp bước chân vững vàng tới gần phòng khách, Tư Đồ Dịch vừa đi vừa phun ra giọng điệu lãnh tình:” Ngự, tao nhớ là mày chưa bao giờ manh động đến như vậy!”
“Bảo bối… Có khỏe không?” Diệp Hàn Ngự như là một đứa trẻ làm sai chuyện, anh thuận theo cúi đầu, vẻ mặt áy náy.
“Vết thương khắp cả người, suýt bị mày làm chết.” Tư Đồ Dịch ngồi đối diện với Diệp Hàn Ngự, mắt trợn trắng, uống ngụm trà xong mới nguôi giận.
“Ngự, mày có chuyện gì sao?” Tiêu Mục Thần lười biếng dựa vào chỗ tựa lưng ghế, hai chân thon dài gác chồng lên nhau.
“Tại sao lại gọi tất cả bọn tao tới?” Cung Kỳ Diệp nhún nhún vai nhìn bạn tốt, bàn tay to để ở trên mặt che lấp biểu tình hiện tại của anh.
“Hình như tao bị lún vào rồi… Cảm giác này có chút xa lạ….” Diệp Hàn Ngự thất hồn lạc phách nhìn chằm chằm phương xa, trong giọng nói mang theo mờ mịt.
“Đối với Nghiên Nhi sao?” Mộc Trạch Uyên nhíu mi đẩy đẩy mắt kính, anh đứng dựa tường.
“Đúng vậy….”
“Vì không thể đối mặt với tình cảm của bản thân nên mày trút lửa giận lên Nghiên Nhi sao?” Tư Đồ Dịch có chút phẫn nộ nhìn Diệp Hàn Ngự.
“Không… Cứ coi như là vậy đi…. Trước cho bọn mày xem hình ảnh ngày hôm qua tao nhìn thấy đi!” Diệp Hàn Ngự buồn bực xoa xoa trán, sau đó cầm chiếc điều khiển kết nối camera Lục Tương với TV.
Trong TV là hình ảnh bé con xinh đẹp chu miệng làm nũng với tên đàn ông ngồi ở ghế lái xe, cô còn tùy ý để tên đó vuốt ve và ôm. Ngay lúc này, không khí trong phòng nhanh chóng giảm xuống 0 độ C.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của 5 người đàn ông như kết băng sương, đôi mắt nào cũng đều lạnh lẽo. Càng âm u đáng sợ hơn là đáy mắt của 5 người kịch liệt ấp ủ cơn gió lốc mang theo sự cuồng vọng muốn phá hủy tất cả.
“Tên đàn ông này là ai?” Tiêu Mục Thần bực bội kéo cà vạt ra rồi ném qua một bên, đôi con ngươi hắc diệu thạch bùng lên một ngọn lửa.
“Khoan đã, hình như tao có ấn tượng….” Hai tròng mắt lạnh băng nheo lại bắn ra một tia ánh sáng sắc bén, Mộc Trạch Uyên tiến lên nhìn chằm chằm người đàn ông trong màn hình TV.” Hắn ta là Sở Cẩn Húc – Tổng giám đốc của Tập đoàn Mai Sâm ở Pháp, có gặp qua trong bữa tiệc tụ hội lần trước.”
“Nga! Vậy Chủ tịch của tập đoàn đó là ai?” Cung Kỳ Diệp nhướng mi.
“Sở Cẩn Nhận – ba của Sở Cẩn Húc. Tao từng gặp qua bọn họ một lần.”
“Vậy tại sao Nghiên Nhi lại quen biết hắn ta?” Hai tròng mắt ngăm đen của Tư Đồ Dịch tràn đầy phẫn nộ và lửa giận ghen tỵ.
“Tao có điều tra qua, hắn ta là thanh mai trúc mã hồi nhỏ của bảo bối, sau đó, gia đình hắn ta di dân đến nước Pháp, gần đây, hắn ta đã xử lý xong mọi việc trong công ty nên mới trở về.” Diệp Hàn Ngự bực bội dùng móng tay gõ gõ bàn làm phát ra tiếng vang thanh thúy.
Mộc Trạch Uyên nhẹ giọng nói: ”Không sai, khoảng một thời gian trước, đối thủ cạnh tranh đã đánh cắp tài liệu cơ mật của tập đoàn Mai Sâm, sau đó được thuận lợi giải quyết.”
“Đường đường là một Tổng giám đốc mà lại không chú ý mấy con tôm con tép đang làm cái gì ở sau lưng, tao cũng thật bội phục.” Tiêu Mục Thần khinh bỉ cười lạnh. “Bất quá, công ty đối thủ cạnh tranh kia thật đúng là phế vật, mới vài ngày đã bị thu phục!”
“Đúng vậy!” Cung Kỳ Diệp nói nhỏ, không thể thấy bất luận biểu lộ nào trong hai tròng mắt lạnh băng của anh.
Mấy a ghen ghen ghen dok, ghen cute qass >< Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả ><