"Đây là cái gì?" Mạc Mghiên ngẩng đầu nhìn Tư Đồ Dịch, nước mắt trong suốt treo ở trên hai hàng lông mi cánh bướm, sáng trong giống như là giọt sương sáng sớm, hai mắt đề phòng nhìn nhìn bát nước thuốc trong tay anh.
"Dùng để bổ thân thể."
"Thân thể của tôi rất tốt... Vậy nên không cần uống." Mạc Nghiên quật cường quay đầu giả bộ như không phát hiện.
"Vậy mà là tốt? Đêm qua còn bị anh làm đến hôn mê..."
"Không phải..." Giọng điệu không mang theo một tia độ ấm của cô đập vào màng tai khiến trái tim Diệp Hàn Ngự đau đớn.
"Đây là nước thuốc điều dưỡng chứng đau bụng kinh của em. Nếu anh nhớ không nhầm thì mỗi khi em tới kinh nguyệt sẽ đều đau đến ngất đi!" Tư Đồ Dịch đặt bát nước thuốc lên bàn và cũng không nói nhiều lời nữa!
Mạc Nghiên nhìn mấy người đàn ông rũ mắt suy nghĩ sâu xa, sau đó bất chợt nâng lên bát thuốc lành lạnh kia rồi chậm rãi uống.
Tư Đồ Dịch hơi hơi nhếch miệng cười nói nhỏ:" Nghiên Nhi nhớ kĩ mỗi ngày đều phải uống!"
Đột nhiên, Cung Kỳ Diệp lấy chiếc điện thoại từ trong túi tiền ra nghe. "Sao?"
"Dạ thưa Cung thiếu, dưới lầu có một người đàn ông tên là Sở Cẩn Húc muốn tìm Mạc Nghiên ŧıểυ thư, xin hỏi có cho vào không...?"
Cái tên quen thuộc truyền đến từ đầu dây bên kia khiến Mạc Nghiên xoay người ngẩng đầu nhìn Cung Kỳ Diệp. Cô nhẹ nhàng lắc đầu. "Không..."
Cung Kỳ Diệp ôn nhu nhìn bé con, bàn tay to vỗ vỗ đỉnh đầu cô như đang trấn an mèo nhỏ nôn nóng. "Được rồi, để anh ta vào."
"Anh!" Mạc Nghiên suy sụp mặt mày, phẫn nộ nói không nên lời.
"Sớm hay muộn đều sẽ chạm mặt, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi! Yên tâm đi, bọn anh sẽ không làm gì anh ta." Cung Kỳ Diệp nhẹ giọng trấn an.
"Vậy mấy anh hẳn là nên đi vào trong phòng... Anh ấy tới tìm tôi...." Mạc Nghiên nhíu mi, hai tròng mắt ngập nước tràn ngập một chút lo lắng.
Anh dùng ngón tay thô lệ xoa xoa cánh môi mềm mại của cô khiến hàm răng đang cắn chặt môi dưới nhả ra. "Nhớ kỹ là đừng quá thân mật!" Nói xong, anh đỡ Mạc Nghiên dậy rồi xoay người vào trong với 4 người còn lại.
Mạc Nghiên ném mấy ly trà của 5 anh vào phòng bếp xong nhanh chóng đứng trước cửa chờ Sở Cẩn Húc.
"Nhìn đi... Vị trí của tên đàn ông có bao nhiêu quan trọng với mèo con... Phải chạy giống như chờ không kịp." Trái tim Diệp Hàn Ngự giống như bị một cục đá to đè nặng.
Trong căn phòng bí mật, năm người đàn ông hoặc ngồi hoặc đứng xuyên thấu qua camera theo dõi nhìn hành động của Mạc nghiên và Sở Cẩn Húc.
"Sao anh lại tới đây? Sao không báo trước với em?" Mạc Nghiên cười duyên, ngón tay thẹn thùng vuốt vuốt má.
"Anh rất lo lắng cho em vì hôm qua mới nói một nửa mà em đã cúp máy." Sở Cẩn Húc vẻ mặt lo lắng nhìn cô.
"Em thật sự không sao, haha." Mạc Nghiên cười gượng.
"Đúng rồi! Tối hôm qua quá lo lắng nên nghĩ thầm hôm nay sẽ tới tìm em, đứng ở cửa mới đột nhiên nhớ ra là hôm nay em phải đi làm, sao giờ em lại ở nhà? Vì quá mệt mỏi nên xin nghỉ sao?" Sở Cẩn Húc nhéo nhẹ khuôn mặt cô.
"Ách... À dạ vâng, em cảm thấy hơi có chút mệt, chắc là do chưa thích ứng được!" Mạc Nghiên chu môi đỏ làm nũng.
"Không sao, nếu nhóc con bị Tiêu tổng đuổi việc thì có thể tới tìm anh Húc, anh sẽ nuôi em." Sở Cẩn Húc cưng chiều xoa nhẹ sợi tóc mềm mại của Mạc Nghiên.
"Không cần phải làm phiền anh, tôi sẽ tự nuôi Nghiên Nhi nhà tôi." Giọng nói trầm thấp truyền đến từ phía sau Mạc Nghiên khiến cô và Sở Cẩn Húc ngơ ngốc quay đầu lại nhìn.
Một bóng người cao lớn lạnh lùng bỗng dưng đến gần, ngũ quan trên khuôn mặt giống như được điêu khắc, đôi mắt đen hắc diệu thạch thâm thúy lóa mắt, khí thế nghiêm nghị lãnh đạm, sâu thẳm trong sóng mắt nhìn như bình tĩnh là ánh mắt sắc bén như ưng, bộ vest tây có giá trị xa xỉ bao vây lấy thân mình thon dài nhưng không mất vẻ dương cương, cổ áo sơmi trắng hơi để lộ ra xương quai xanh gợi cảm.
Đoán xem là ai đi >< Đoán đúng đc tặng chương nhea >< Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả ><