“Sư phụ thích người kia đúng không… Vì lẽ đó bất luận ta làm cái gì, sư phụ đều sẽ không phản kháng phải không?”
Tay Vân Khởi chậm rãi sờ lên đai lưng trên thắt lưng Tô Diệp Tử, trong giọng nói chứa trầm thấp lạnh băng.
Tô Diệp Tử không trả lời hắn, tay đang buông xuống bên cạnh lại theo bản năng nắm lấy cánh tay Vân Khởi.
“Sư phụ đang muốn ngăn cản ta sao?” Vân Khởi từ phía sau đè lên thân thể, môi lại rời đi hơn một tấc, hắn dán lên vành tai Tô Diệp Tử, cong khóe môi mắt lạnh mỉm cười, “Vậy lực độ của ngài phải lớn hơn một chút mới được, chân nguyên cũng không thể áp chế… Nếu không thì ngài giãy không ra đâu.”
“…” Đầu ngón tay đang nắm cánh tay Vân Khởi cánh tay của Tô Diệp Tử hơi trắng bệch, hắn nhắm mắt, như mất tiếng, “Cuối cùng là ngươi muốn làm cái gì?”
“Ta muốn làm cái gì?” Bàn tay của Vân Khởi đặt bên thắt lưng Tô Diệp Tử, xòe ra cưỡng chế kéo thắt lưng đối phương về phía sau, dùng sức ấn thân thể phía trước mình vào trong ngực, eo mông nhỏ hẹp cũng va mạnh lên khố của mình. Hắn đè lên vành tai Tô Diệp Tử trầm thấp cười, “Ta muốn làm cái gì… Sư phụ đoán không được sao?”
Vừa cảm giác được nhiệt độ đang kề sát vị trí eo mông phía sau mình, môi dưới của Tô Diệp Tử bị hắn cắn đến trắng bệch, đồng tử cũng kết băng càng lúc càng lạnh, một lát sau hắn mới chậm rãi nói:
“Vì lẽ đó, lần trước ở Bách Hoa lâu, ngươi là…”
Nghe Tô Diệp Tử nhắc đến Bách Hoa lâu, ánh mắt Vân Khởi trầm xuống, “… Đúng đấy, ta thích sư phụ. Nhưng vì có thể ở lại Hàn Quỳnh phong, ở lại bên cạnh sư phụ, tiếp tục làm đồ đệ ngoan của sư phụ, một chữ ta cũng không dám nói ra —— ta liều mạng nhẫn nại chịu đựng, nhưng tới hôm nay mới biết…”
Vân Khởi dừng một chút, sau đó âm thanh có chút trống rỗng cười một tiếng: “Hóa ra những chăm sóc và lo lắng trước đây của sư phụ, đều chỉ xem ta là cái bóng của cố nhân…”
Trong đồng tử hắn tâm tình cuồn cuộn, bàn tay kiềm chế trên người Tô Diệp Tử tăng thêm sức, giọng nói cật lực áp chế vẫn chứa thống khổ dần dần trầm khàn: “Sư phụ… ngươi nói cho ta biết, nếu như ta chỉ là cái bóng của người khác, vậy tình cảm sư đồ ta trân trọng, cẩn thận dè dặt không muốn mất đi —— đối với ngươi mà nói, đến tột cùng thì tính là gì?!”
Trong từng chữ từng câu này biểu hiện ra tâm tình rất phức tạp xen lẫn giày vò, thống khổ, tuyệt vọng khiến ánh mắt vốn đang lạnh lẽo của Tô Diệp Tử đều run rẩy. Những tâm tình mãnh liệt đến từ phía sau ấy, như là làn sóng to lớn tàn nhẫn đập lên người hắn, đập cho tinh thần hắn đều trống rỗng.
… Lúc trước hắn chỉ cảm thấy đồ đệ ngoan tình cách lạnh lùng, chưa bao giờ nghĩ tới hóa ra ở góc hắn không chú ý tới, trong mỗi một lần đồ đệ ngoan quan sát hắn đều ẩn giấu nhiều thống khổ như vậy, đến mức giờ khắc này một khi dâng trào, đồ đệ ngoan xưa nay nói cười đều nhạt nhẽo của hắn, giọng nói lại khàn đến mức như là một con hung thú bị xé rách vết thương đang đẫm máu phải đau đớn mà kêu gào.
Tô Diệp Tử nắn nắn đầu ngón tay, bàn tay còn đặt lên cánh tay Vân Khởi chậm rãi buông ra, sau đó rủ xuống một bên.
Sự trầm mặc và động tác của Tô Diệp Tử không làm Vân Khởi có chút hòa hoãn nào, đáy mắt hắn vì thống khổ và tuyệt vọng mà sinh lệ khí càng thêm nồng, nhưng cố bị vặn thành một nụ cười trên khóe môi: “Ha… Sư phụ đã lười biện giải thật rồi ư…?”
Trong lúc nói, ngón tay của hắn tung bay, dễ dàng cởi đai lưng trên thắt lưng của Tô Diệp Tử. Nhìn đai lưng khảm ngọc kia rơi xuống, đáy mắt Vân Khởi cũng không mang theo tâm tình gì mà cười nhạo một tiếng, đè xuống những sự không đành lòng và thương tiếc dưới đáy lòng, kéo vạt áo hơi mở rộng của Tô Diệp Tử, cởi ngược ra sang hai bên.
Vạt áo bỗng nhiên bị người kéo.
“—— Sư phụ hối hận rồi?” Vân Khởi khép mắt lại.
“Áo…” Tô Diệp Tử nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó tựa trán lên vách đá lạnh lẽo, ngữ điệu càng trở về biếc nhác như ngày thường rất nhiều, “Có thể không cởi không?”
“…”
Giọng điệu buông xuôi bỏ mặc này, khiến Vân Khởi sâu sắc cảm thấy giờ khắc này nếu ai có thể đưa cho hắn một đốm lửa, đại khái hắn liền có thể đốt cháy toàn bộ Hàn Quỳnh phong.
Chỉ là tức đến cực hạn, Vân Khởi cũng bình tĩnh lại. Hắn không có tâm tình trầm thấp cười một tiếng, trong tay tăng lực, trực tiếp cởi luôn y bào màu trắng kia ra, nhìn bả vai trắng hơn tuyết mịn màng của người kia hiện trong mắt, “Ý của sư phụ, là mặc ta làm gì thì làm ——”
Âm thanh của Vân Khởi lặng đi, con ngươi của hắn đột nhiên co rụt lại, mắt chăm chú nhìn trên lưng trần của người kia theo vạt áo trượt xuống mà lộ ra một vết roi da tróc thịt bong.
“Đây là… Chấp Pháp điện?!” Tay Vân Khởi chứa cả cổ y bào màu trắng dùng sức nắm thành quyền, trong thoáng qua ánh mắt hung lệ cực kỳ khiến Tô Diệp Tử ở phía trước đều sản sinh ra một loại ảo giác như thân thể cũng bị đâm thủng.
Vết thương có vẻ càng khủng bố trên tấm lưng trần trắng trẻo đẹp đẽ thoạt nhìn vẫn đang rướm máu, chỉ có điều bởi vì bị bao trùm bên ngoài vết thương một tầng giới lực che đậy vô hình, cũng không thể chảy xuống hoặc là dính lên y phục.
Vân Khởi nhìn đến mức đáy mắt đều chậm rãi hiện màu đỏ, mu bàn tay nắm cổ áo của Tô Diệp Tử nổi đầy gân xanh, còn mang theo áp chế không nổi mà hơi run rẩy.
Tô Diệp Tử bất đắc dĩ lẩm bẩm một tiếng: “Ta đã bảo không muốn cởi áo rồi…”
Sau một hồi lâu trầm mặc hồi, Vân Khởi mới khàn giọng nói: “… Là ai?”
Cùng lúc với âm thanh, tay phải của hắn rũ xuống, nhẫn đen trên tay đổ xuống thành trường kiếm sắc bén. Thanh trường kiếm vừa định hình, liền kịch liệt ong ong vang lên, trên thân kiếm có ánh sáng đỏ như máu chợt lóe lên, sát khí hung ác xẹt qua, càng chấn động đến mức khí tức thiên địa trong bí cảnh đều đột nhiên tĩnh trệ trong chốc lát.
“Ta thấy ngươi thật sự không muốn sống.”
Thấy phản ứng của Vân Khởi, Tô Diệp Tử hiếm khi không tức không giận mà dựa lên vách đá giọng nói bình tĩnh, “Tốt, ta cho ngươi biết, là pháp bảo linh trí Giáo Hóa Tiền mà Chấp Pháp điện tu ra, ngươi đi đi —— nếu như chết bên trong Chấp Pháp điện, cuối cùng cũng xem như đến chết đều là đồ đệ của ta, hài lòng không?”
Vân Khởi không trả lời, xoay người liền đi tới thạch đa͙σ.
Phát giác phương hướng biến động của khí tức phía sau, còn thật sự chạy ra ngoài bí cảnh, Tô Diệp Tử nhất thời giận dữ, một đa͙σ chân nguyên ở đầu ngón tay ly thể nhẹ nhàng khều lên vách đá một cái, cửa đá của thạch đa͙σ vào một giây trước khi Vân Khởi sắp sửa bước vào thì nổ lớn khép lại.
“… Sư phụ.”
Vân Khởi trầm mắt nhìn vách đá trước mặt, như đang nhìn kẻ giết thù cha.
Tô Diệp Tử mặt không hề cảm xúc quay mặt lại: “Không cho đi.”
“…” Tay cầm kiếm của Vân Khởi khẽ ngừng.
“Thu về đi.” Tầm mắt Tô Diệp Tử đảo qua hắc kiếm, lạnh lùng nói thêm lần nữa.
Vân Khởi không có động tác, Tô Diệp Tử khép mắt lại: “Lúc nãy ngươi nói cái gì?”
“…” Hắc kiếm không cam lòng rung ong lên một tiếng, thân kiếm quay lại, hóa thành nhẫn giới bề ngoài xấu xí một lần nữa đeo trên tay Vân Khởi.
Trong bí cảnh lại quay về an tĩnh.
Y bào trắng của Tô Diệp Tử vào lúc này liền nằm bên chân hắn, nửa người trên trần như nhộng, khố bào cùng màu vẫn không nhúc nhích mặc trên thắt lưng, hiện ra một đoạn eo mông nhỏ hẹp. Giữa sự đối lập, Tô Diệp Tử hiếm khi cảm thấy có chút lúng túng ôm cánh tay phía trước, nghiêng người dựa lên vách đá nhướng chân mày, sau đó như cười như không đánh giá đồ đệ ngoan cũng thân hình cứng đờ như mình, âm thanh lạnh lẽo:
“Còn làm không?”
“…” Sau khi thấy vết roi đánh khiến tâm tình phức tạp lúc trước tách ra không còn một mống, Vân Khởi cứng người một chữ đều không nói ra được.
Tô Diệp Tử thấy phản ứng của Vân Khởi, hơi rũ xuống mi mắt, đáy mắt có một tia ý cười nhàn nhạt và bất đắc dĩ tìm tới. Một lát sau hắn một lần nữa giương mắt, vẫn là ý cười man mát: “Sao lại bất động vậy? Thừa dịp thân thể đồ đệ ngoan đang yếu, vi sư mà sơ sẩy lỡ đâm nhiều một đầu ngón tay đều có thể tiễn ngươi về U Minh —— ngươi lại ép tới như vừa rồi, ta tuyệt đối m cũng không dám giãy dụa mảy may.”
Tô Diệp Tử nghiêng người về trước, đến phía dưới mí mắt của Vân Khởi cười tủm tỉm nhìn đối phương, đáy mắt lạnh lẽo: “Không cần tiếp tục thật sao? Như ngươi nói, vi sư mặc ngươi muốn làm gì thì làm đấy.”
Vân Khởi siết chặt quyền, buông mi mắt: “Ta sẽ rời Hàn Quỳnh phong, về nɠɵạı tông đi… Từ sau hôm nay, sẽ không xuất hiện ở Nội tông nữa, tránh cho sư phụ căm ghét phiền lòng.”
Ý cười của Tô Diệp Tử chậm rãi nhạt đi, tâm tình trên mặt rốt cục cũng lạnh lẽo như đáy mắt, hắn đứng thẳng người trở lại, không nói một lời mà nhìn Vân Khởi đi tới vách đá mở cửa thạch đa͙σ, đi ra ngoài.
Tô Diệp Tử dựa lên vách đá không động đây, giữa mặt mày như họa là tâm tình nhàn nhạt, mà đáy mắt của hắn cũng dần dần dâng lên tâm tình phức tạp có chút do dự.
Trong bí cảnh an tịch chốc lát, Tô Diệp Tử bất đắc dĩ hít vào một hơi, thần thức bao trùm ra ngoài, đuổi sát đến nơi liên kết mà pháp khí phi hành đang đỗ dưới Hàn Quỳnh phong.
Thuyền bay liền lơ lửng giữa trời bên ngoài nơi liên kết, ngự giả hơi nghi hoặc nhìn Vân Khởi đứng cách đó không xa lặng lẽ không nói.
Vân Khởi đứng đó một lát, một lá bùa truyền âm hóa thành chim sẻ bay về phía động phủ của Tống Thanh Vũ trên phong. Một lát sau, hắn giơ tay lên, lòng bàn tay có vài bông hoa tuyết rơi vào. Chỉ là có điều vừa đảo mắt, liền hóa thành một giọt nước man mát.
Mi mắt trước sau vẫn rũ liền nâng lên, Vân Khởi nhìn khắp núi đầy tuyết lớn này, như là trên mặt băng có thêm một nụ cười nhàn nhạt. Trong lòng bàn tay hắn nâng lên tcó thêm một hộp ngọc nửa trong suốt, mở hộp ra, Vân Khởi cúi người vốc một nắm tuyết trắng ngần, bỏ vào trong hộp bên, sau đó ôm cái hộp kia, xoay người lên thuyền bay.
Ngự giả của thuyền bay do dự nhìn vị đại sư huynh của Hàn Quỳnh phong trông không được bình thường này, mới thôi thúc pháp trận phi hành, thuyền bay liền chậm rãi đi ra ngoài.
Chỉ có điều thuyền bay mới đi chưa được một nửa hành trình, ánh sáng bên cạnh ngự giả liền bị lấp kín, chỉ hiện ra một cái bóng.
Ngự giả cứng cổ run lẩy bẩy nhìn ra ngoài thuyến bay, định thần nhìn lại, mới phát hiện là một người trẻ tuổi đẹp đẽ chân đạp phi kiếm, đang như cười như không mà nhìn trong khoang thuyền bay.
Ngự giả có chút tiếc nuối —— đáng tiếc không phải nhìn hắn. Nhưng hắn vẫn là chuyển sang nam nhân trong khoang trước sau chỉ nhìn cái hộp ngọc không nói một lời, lại nói ra âm thanh hành đại lễ với người ngự kiếm bên ngoài đồng hành cùng thuyền bay: “Thiên Đấu phong đệ tử lệ trị ngự giả, chào trưởng lão đốc sát.”
Tô Diệp Tử cười cười, không có âm thanh, vẫn là nhìn về phía Vân Khởi.
Vân Khởi ngồi trong khoang nghe vậy thì thân hình chấn động, có chút không thể tin tưởng giương mắt nhìn theo âm thanh, vừa lúc va vào Tô Diệp Tử mặt mày mỉm cười cùng với đưa về phía hắn tay.
Sau đó Vân Khởi nghe thấy Tô Diệp Tử đối với dáng vẻ sững sờ của hắn nhẹ nhàng cười một tiếng:
“Đồ đệ ngoan, sợ độ cao không?”
Tác giả có lời muốn nói: Nhân dân Đàn Tông sẽ vĩnh viễn nhớ tới ngày này ——
Đây là ngày đầu tiên tuyên bố khai mạc hoạt động ngược cẩu hằng ngày của sư đồ Hàn Quỳnh phong