Sợi mây từ bên chân bọn họ chảy xuôi qua, thuyền bay ở phía sau bọn họ càng đi càng xa.
“Ta chưa từng xem ngươi là hắn.”
Đứng trước phi kiếm phía, Tô Diệp Tử bỗng nhiên nói, âm thanh bình tĩnh, “Ngươi cùng hắn tướng mạo không giống, tính cách không giống, quan hệ ở chung với ta cũng không giống. Chí ít ta chưa bao giờ cho rằng hắn là người cần bảo vệ, mà ngươi thì khác.”
Tô Diệp Tử bỗng dưng nở nụ cười, cụp mắt nhìn nhìn bàn tay vịn bên eo mình, sau đó lại một lần nữa nâng tầm mắt: “Xác thực, mười mấy năm trước lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ánh mắt của ngươi rất giống hắn, cứ phảng phất như thời gian trôi qua ngàn năm hắn lại một lần nữa xuất hiện trước mặt ta… Nhưng cũng chỉ một chút thôi. Ta thừa nhận ta không có kiên trì mà phá giới cả đời không thu đồ đệ của mình, có một phần nguyên nhân là chịu chút ảnh hưởng vì ánh nhìn đó, nhưng nguyên nhân chính khiến ta quyết định cũng không phải là thế.”
Nghe đến đó, hô hấp của Vân Khởi sau lưng Tô Diệp Tử hơi ngừng một lát, nhưng không nói gì.
Tô Diệp Tử cũng không để ý, hắn cười khẽ rồi nghiêng đầu, như là đang nhớ về lần đầu gặp hồi mười mấy năm trước, sau đó hắn mới tiếp tục nói:
“Lúc đó dẫn ngươi đến bí cảnh kiểm tra Chiếu Tâm Thạch, rồi lại tới Tùng Lâm Giản động phủ của tông chủ kiểm tra cốt linh —— khi cây tùng già ngủ say không biết bao năm trong Tùng Lâm Giản nói ngươi chỉ mới mười sáu tuổi, ta liền cảm thấy hiếu kỳ. Bởi vì khi đó dưới cái nhìn của ta, ngươi thực sự nhỏ yếu bất lực như là cọng cỏ mới nhú mầm trên Hàn Quỳnh phong, vẫn cứ thẳng thắt lưng, tựa hồ không sợ bất luận cái gì chắn trước ngươi. Thú vị chính là, can đảm của ngươi không giống thiếu niên vô tri, mà lại lộ ra một vẻ bình tĩnh thong dong đã trải qua thế sự —— chuyện này thực sự không giống một đứa nhỏ mười sáu tuổi.”
“Đương nhiên, bây giờ ngươi cũng không giống một thanh niên chưa đến nhi lập.” Tô Diệp Tử quay trở lại cười nhìn Vân Khởi một cái, sau đó quay lên tiếp tục nói, “Ở trong tông tẻ nhạt thật nhiều năm mới gặp được một ŧıểυ đệ tử thú vị như ngươi, tông chủ kêu ta thu đồ đệ, ta quỷ thần xui khiến liền phá giới đồng ý.”
Nói đến đây, Tô Diệp Tử xúc động nở nụ cười: “Không nghĩ tới, mười mấy năm qua đi, biến hóa thật không nhỏ… Kỳ thực ta đều có chút hối hận, nếu như khi đó ta trực tiếp mang ngươi đến Hàn Quỳnh phong, vậy chuyện hôm nay có phải sẽ không xảy ra?”
“…” Tay Vân Khởi vịn bên eo Tô Diệp Tử nắm chặt một chút, hắn trầm mặc vài giây mới mở miệng nói, “Không biết.”
Câu này như đúng nhưng lại sai, Tô Diệp Tử cũng không tra cứu, nở nụ cười cho qua: “Sau này ta chăm sóc lo lắng cho ngươi, thì càng không quan hệ tới người kia —— chỉ vì ngươi là đồ đệ đầu tiên của ta, cũng là người đầu tiên trong một ngàn năm qua chuyển vào Hàn Quỳnh phong thân cận với ta. Huống hồ, lấy tính cách tướng mạo của đồ đệ ngoan, đại khái không ai có thể xa lánh không thích được cả.”
Không cho Vân Khởi cơ hội nói chuyện, Tô Diệp Tử nói tiếp câu sau: “Nhưng ta chỉ xem ngươi là đồ đệ.”
Bàn tay đặt bên eo hắn cứng một hồi.
“Ta xem ngươi là đồ đệ,” Tô Diệp Tử lặp lại một lần, “Vì thế hôm nay ta kiêng kỵ thương thế của ngươi nên chìu theo hành động của ngươi, không quan hệ đến người mà ngươi đã gọi tên ra kia. Bởi vì ngươi là đồ đệ của ta mà thôi.”
Phía sau hắn, mắt Vân Khởi khẽ run: “Sư phụ…”
“Thật ra ta cũng muốn tàn nhẫn quyết tâm để ngươi bi ai chết tâm về nɠɵạı tông luôn, đáng tiếc không làm được.” Tô Diệp Tử mím môi, giả vờ hít vào một hơi, “Nuôi đồ đệ nhưng nuôi cho mình một tử huyệt nếu truyền đi, anh danh đời này của vi sư xem như hủy hoại trong một ngày.”
Vân Khởi cụp mắt, che khuất tâm tình bên trong: “… Sư phụ không cần kiêng kỵ Vân Khởi.”
Tô Diệp Tử đứng trước phi kiếm không trả lời, trầm mặc một hồi hắn đột nhiên tiến lên một bước, nhún mũi chân, lăng không xoay người, tóc dài màu mực xẹt qua một vòng cung trên không trung.
Chờ Vân Khởi hoàn hồn, Tô Diệp Tử đã cách nửa thanh phi kiếm đối diện hắn. Bên cạnh gió đẩy sợi mây tung bay nhảy múa, đỉnh đầu là trời xanh mây trắng sạch sẽ, mà người Vân Khởi ngưng mắt nhìn, mặt mày môi mũi đều như họa.
Vân Khởi nghe thấy người trong tranh nhẹ giọng như thì thầm ——
“Nếu ngươi đồng ý, liền ở lại Hàn Quỳnh phong… Ta sẽ tận lực… nhưng không biết có thể làm được hay không.” Tô Diệp Tử nhẹ nhàng chớp mắt, “Nếu người không đồng ý, ta đưa ngươi bái nhập mộn hạ tông chủ, ngày sau ——”
Vân Khởi dại ra hồi lâu bỗng nhiên hoàn hồn, không chờ Tô Diệp Tử nói xong, hắn liền bất ngờ tiến lên một bước ôm Tô Diệp Tử vào sâu trong lòng. Vùi vào hõm cổ người nọ rất lâu mới có thể bình phục nhịp tim cùng mạch đập như nổi trống, Vân Khởi hít vào thật sâu, nhắm mắt lại lẩm bẩm: “Sư phụ, ta đang nằm mơ ư…”
Thân hình Tô Diệp Tử hơi cứng mặc cho đối phương ôm một lúc, khi nghe vậy thì rốt cục cũng không kiềm chế nổi, đưa tay vỗ lên người đang cọ cọ trong hõm của của mình: “Phải lên Hàn Quỳnh phong rồi.”
Mà cùng lúc đó, Tống Thanh Vũ đứng nơi liên kết lo lắng chờ đợi như có cảm giác ngẩng đầu nhìn lên giữa không trung, quả nhiên liền thấy trong sợi mây ngoài vách núi cách đó không xa có một thanh phi kiếm mang theo hai người đứng ôm nhau bay về hướng này.
Tống Thanh Vũ thở ra một hơi: Quả nhiên sư huynh lần này trốn phong đi lại thất bại. Chỉ là một hơi này còn chưa thở ra xong, hắn đột nhiên nghẹn lại, cương mặt một lần nữa nhìn sang ——
Sư phụ sư huynh hắn tư thế của hai người khiến người ta lên án bao nhiêu thì tạm thời không nhắc tới… Vấn đề là, sao hắn càng nhìn càng cảm thấy bóng sư phụ đứng phía trước quay lưng về phía mình, rất giống… “nội nhân” của sư huynh nằm nghiêng trên giường sư huynh hồi ở Ngọc An Thành, rồi về sau cũng chưa từng gặp vậy?!
Tống Thanh Vũ như bị sét đánh hé môi ngu người đứng một hồi, mãi cho đến mắt thấy hai người kia đến trước mặt mới như phản xạ có điều kiện lập tức cúi đầu:
“… Sư phụ, sư huynh.”
Vân Khởi từ trên phi kiếm nhảy xuống ừ một tiếng, lại không được tự nhiên cho lắm đưa tay về phía Tô Diệp Tử vẫn đứng giữa không trung. Mà Tô Diệp Tử do dự không tới một giây liền nắm tay Vân Khởi, nhảy xuống dưới, đứng bên cạnh Vân Khởi.
Tống Thanh Vũ mới vừa ngẩng đầu lên liền bị tương tác mơ hồ này của hai người làm cho lần thứ hai lập tức cúi đầu… Lúc trước ở chung lâu như vậy đều không phát hiện, đại khái là do mình bị mù nhỉ.
“Sao ngươi lại ở đây?” Tô Diệp Tử ngạc nhiên nói, sau đó đăm chiêu chuyển sang Vân Khởi, “Lá bùa truyền âm trước khi đi của ngươi, hóa ra không phải cho ta? Ta còn hiếu kỳ sao vẫn chưa nhận được.”
“Sư phụ nhìn thấy?” Vân Khởi ngẩn ra, sau đó gật đầu, “Ta dặn Thanh Vũ đừng quên chuyện lần trước nói ta nói cho hắn.”
Tô Diệp Tử nhấc chân đi về phong: “Ta không chỉ nhìn thấy bùa truyền âm, còn nhìn thấy ngươi lấy tuyết trên Hàn Quỳnh phong đi nữa đó.” Hắn liếc lòng bàn tay Vân Khởi vào lúc này không hề có thứ gì một cái.
“Đó là phong cảnh sư phụ tặng ta.” Vân Khởi đi theo, đáy mắt hiện lên một chút ý cười: “Ta đem nó cùng lọn tóc dài của sư phụ đặt cùng nhau.”
“…” Bước tiến của Tô Diệp Tử dừng lại, sau đó tăng nhanh, đi ở phía trước nghiêm túc nói, “Thân thể của ngươi còn chưa khỏi hẳn, trì hoãn không được, theo ta về bí cảnh tĩnh dưỡng.”
Vân Khởi cong môi: “Đều nghe sư phụ.”
Mãi cho đến khi vào bên trong bí cảnh, thạch đa͙σ khép lại, Tô Diệp Tử mới do dự nghĩ:
“Hình như mình quên cái gì rồi? … Quên đi, không nhớ nổi.”
“…”
Dưới chân Hàn Quỳnh phong, Tống Thanh Vũ lẻ loi hiu quạnh mặt không cảm xúc đứng trong màn tuyết bay múa đầy trời.