Từ Chấp Pháp điện đi ra, tầm mắt của Tô Diệp Tử quét qua, không thấy đồ đệ ngoan trong dự đoán, nhưng thấy Tô Thanh Liên đứng bên dưới vách đá không nói lời nào mà nhìn hắn.
“Chẳng trách bên ngoài quạnh quẽ như vậy,” Tô Diệp Tử cong khóe môi đi xuống mười bậc, tầm mắt trước sau đặt trên người Tô Thanh Liên, “Hóa ra là tông chủ tự mình tới đón.”
Tô Thanh Liên không đáp lại hắn, mãi đến khi Tô Diệp Tử đi tới trước mặt mình, hắn mới mặt mày lạnh lùng lên tiếng hỏi: “Lần trước ngươi ở Hàn Quỳnh bí cảnh, nói Vân Khởi thích ngươi… có ý gì?”
“… Ta nói vậy á?”
Tô Diệp Tử vô tội trợn to mắt, “Ta không nhớ rõ mình từng nói đâu, nhất định là tông chủ ngài nghe lầm.”
“Tô Diệp Tử.” Tô Thanh Liên ngay cả tên họ cũng mang ra, giọng điệu nghiêm nghị, “Ta không có nói đùa với ngươi.”
Tô Diệp Tử như cười như không liếc Tô Thanh Liên một cái, “Ta cũng rất nghiêm túc.”
“…” Tô Thanh Liên yên lặng một hồi lâu, ánh mắt trước sau sáng quắc chăm chú nhìn lên mặt Tô Diệp Tử. Nhưng dù là dưới áp lực ánh mắt đè xuống như thế, ý cười trên khóe môi Tô Diệp Tử đều chưa biến nửa điểm, Tô Thanh Liên từ bỏ giằng co, ngữ khí cũng hơi mềm xuống, “Diệp Tử, ta đã nói với ngươi rồi, không nên liên lụy quá sâu với Vân Khởi, chuyện này không có ích cho các ngươi… Chỉ riêng việc lấy quan hệ sư đồ ở chung, ta còn có thể cho phép hắn ở lại Hàn Quỳnh phong, nhưng nếu hắn đối với ngươi ——”
“Tông chủ đại nhân.” Tô Diệp Tử đứng một bên nhìn trời nhìn mây ngắm phong cảnh đột nhiên xoay người trở lại, trên gương mặt trắng thuần sạch sẽ không có chút tâm tình nào, đôi đồng tử đen tuyền cũng trong vắt mà đôi diện với Tô Thanh Liên: “Chuyện giữa sư đồ Hàn Quỳnh phong chúng ta, chúng ta sẽ đóng cửa phong tự xử lý —— cho dù ngài có là tông chủ, thì chỉ cần Vân Khởi không vi phạm tông quy, ngài cũng không quyền đuổi hắn ra khỏi Hàn Quỳnh phong.”
Tô Diệp Tử dừng một chút, mặt mày xao động ý cười cong cong: “Mà lại nói, trong tông quy Đàn Tông có cái nào giấy trắng mực đen viết rõ rằng đồ đệ không thể thích sư phụ?”
“… Diệp Tử.” Tô Thanh Liên ảo não kêu Tô Diệp Tử ngừng, “Ngươi biết rõ ta lo lắng cho ngươi là vì sư tôn ——”
Vừa thấy sắc mặt Tô Diệp Tử đột nhiên trắng xám, Tô Thanh Liên liền biết mình lỡ lời, hắn nuốt lời nói còn lại vào trong, ngậm miệng không nói nữa.
Âm thanh của Tô Thanh Liên im bặt đi, Tô Diệp Tử cũng không mở miệng, thất thần trầm mặc một hồi lâu, đôi mắt của hắn mới chậm rãi một lần nữa có tiêu điểm. Bên dưới vách đá, âm tuyến của Tô Diệp phụ réo rắt cười một tiếng: “Sư huynh lo lắng như thế cũng rất có đa͙σ lý… Ngươi vừa nói như thế, chính ta cũng có chút lo lắng đây.”
Nói rồi, hắn lại nhấc chân đi về phong, âm thanh còn lại cũng là chuyển thành truyền âm thần thức:
“Dù sao Vân Khởi nhìn giống hắn như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy ta còn tưởng mình đang nằm mơ… Có điều cũng không liên quan gì cả, nếu như có thể sống trong mộng cả đời, cũng không có gì không tốt.”
——
Khi Tô Diệp Tử bước lên nơi liên kết của Hàn Quỳnh phong, canh giữ ở đó chỉ có Tống Thanh Vũ đang khoanh tay chờ đợi.
“… Sư huynh ngươi, không ra?”
Tô Diệp Tử ngạc nhiên nói.
—— Vốn theo suy đoán của hắn, từ chuyện lần trước, chuyện đầu tiên Vân Khởi sẽ làm sau khi cấm chế quanh người tự động giải, nhất định sẽ như các loại hung thú chờ cho ăn được nuôi dưỡng trong tông, đến cửa Chấp Pháp điện chờ hắn đi ra. Không nghĩ tới ngoài Chấp Pháp điện không thấy người, trong phong cũng thấy…
Xem ra “thích sư phụ” cũng chỉ là cách hòa hoãn sợ mình nổi giận mà thôi… Tô Diệp Tử bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ.
Chỉ là không hiểu sao, nɠɵạı trừ có chút thở phào ra, hắn hình như còn cảm thấy có chút… thất lạc?
“Xem ra gần đây nên tìm thời gian bế quan.” Tô Diệp Tử nghĩ như vậy, dưới chân cũng không ngừng, dọc theo lối tắt trong phong chạy chầm chậm lên trên.
Mắt thấy Tô Diệp Tử cũng không quay đầu đi quan lối rẽ động phủ, Tống Thanh Vũ theo sau có chút không hiểu hỏi: “Sư phụ, ngài là muốn đi đâu đây?”
“Đi Hàn Quỳnh bí cảnh a.”
Tô Diệp Tử đáp như chuyên đương nhiên. “Sư huynh ngươi chắc còn tĩnh dưỡng ở đó.”
Tô Diệp Tử đi đằng trước bỗng dừng bước tiến, xoay người lại, như cười như không mà Tống Thanh Vũ: “Chấp Pháp điện chỉ dùng Giáo Hóa Tiên (roi răn dạy) mà thôi, với tu vi của vi sư, chẳng lẽ còn bị thương sao?”
“Vâng, sư phụ vô sự là tốt rồi.” Tống Thanh Vũ gật gù, hành nửa lễ cho Tô Diệp Tử.
Tô Diệp Tử nhận lễ, cười tủm tỉm nhìn Tống Thanh Vũ, đứng bất động, cũng không nói lời nào.
Tống Thanh Vũ ngẩn ra cứng cả người, cẩn thận nghĩ một hồi đều thấy mình không có làm cử chỉ gì thất lễ, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí một mở miệng hỏi: “Sư phụ… ngài còn có dặn dò gì sao?”
Tô Diệp Tử lắc đầu: “Ta đã không sao rồi.” Thân thể hắn vẫn bất động.
Tống Thanh Vũ: “Vậy ngài đây là…?”
Tô Diệp Tử không tiếng động thở dài, rũ tầm mắt “quan ái” nhìn Tống Thanh Vũ một cái: “Vi sư đã không sao rồi, vậy nên muốn đến Hàn Quỳnh bí cảnh chăm nom sư huynh ngươi… Vì lẽ đó ngươi còn theo làm cái gì?”
Tống Thanh Vũ: “…” Mình cảm thấy từ bên trong nghe ra một chút ghét bỏ —— là ảo giác của hắn sao? Do dự một lát, Tống Thanh Vũ hơi khom người: “Sư phụ đi thong thả.”
Không nghe đáp lại, chờ hắn lại đứng lên, trước mặt đã không có ai.
Một lát sau, trong hư không trên Hàn Quỳnh phong truyền đến một tiếng vang trầm thấp, thạch đa͙σ Hàn Quỳnh bí cảnh mở ra, Tô Diệp Tử đi vào.
Còn chưa đi đến cuối thạch đa͙σ, Tô Diệp Tử liền nhìn thấy Vân Khởi tâm tình thâm trầm, đưng bên trong ánh sáng phía trước không nói một lời.
“Đồ đệ ngoan nghĩ thông suốt rồi?” Tô Diệp Tử chứa ý cười không tim không phổi, từ thạch đa͙σ đi ra, vào một giây trước khi mũi chân muốn giẫm lên thổ địa của bí cảnh, thì bị Vân Khởi đưa tay ngăn cản. Tô Diệp Tử cũng không sầu muộn, thu hồi chân trước, cười tủm tỉm nghiêng mắt nhìn sang, liền đối diện với đôi mắt mây mưa kéo tới, Tô Diệp Tử mím mím môi sau đó nhẹ giọng bật cười, “Thấy ngươi đến bây giờ không ra khỏi bí cảnh, tựa hồ trình độ lo lắng cho ta còn kém xa lúc trước ta lo lắng cho ngươi.”
Vân Khởi không vội cãi lại, nét lạnh lẽo tại đáy mắt khẽ nhúc nhích, một lát sau hắn mới trầm giọng nói: “Ta sợ bước ra bí cảnh rồi, lại làm ra chuyện ngỗ nghịch sư phụ.”
“Không có ý trách cứ ngươi.” Tô Diệp Tử cười vỗ vỗ cánh tay cản trước mặt mình của Vân Khởi, “Vì lẽ đó không cần giải thích.”
Nhưng mà cánh tay của Vân Khởi cũng không có thay đổi vì chút lực nhẹ do Tô Diệp Tử đặt lên, vẫn không hề động cản trước mặt Tô Diệp Tử.
Tô Diệp Tử chuyển sang mặt Vân Khởi, nhíu mày: “Chẳng lẽ đồ đệ ngoan muốn cấm vi sư tiến vào Hàn Quỳnh bí cảnh?”
Đồng tử đen của Vân Khởi thâm trầm nhìn hắn, bên trong nhấc lên tâm tình biến ảo cực nhanh, làm cho Tô Diệp Tử đều có chút bắt giữ không kịp. Không chờ Tô Diệp suy nghĩ tỉ mỉ ý nghĩa biến hóa nội hàm một hai trong đó, đã nghe Vân Khởi nói ——
“Sư phụ. —— từ hôm nay trở đi, chỉ cần không thương tổn đến bản thân ngài, vậy mỗi một chữ của ngài Vân Khởi đều sẽ nghe theo, tuyệt đối sẽ không lại có thêm nửa điểm làm trái.”
Theo tiếng nói, tay Vân Khởi chậm rãi nắm chặt, ánh mắt của hắn vẫn rơi lên mặt Tô Diệp Tử: “Vì lẽ đó chuyện hôm nay, không cần có lần sau nữa… nếu không ta sẽ nổi điên.”
Lời đến âm cuối, lúc này ánh mắt Vân Khởi nguy hiểm đến mức cực hạn, Tô Diệp Tử cũng không nhịn được lạnh cả sống lưng, sau đó mới bình tĩnh lại, hơi sầu não trả lời: “Đồ đệ ngoan đang đe dọa vi sư à?”
“…”
Vân Khởi trầm mặc để cánh tay xuống, ngay khi Tô Diệp Tử cho rằng đề tài này đến đây là thôi, vừa tiến về trước nửa bước, thân hình của hắn đột nhiên cứng đờ, chân nguyên phản ứng theo bản năng trong cơ thể bị hắn đè ép trở lại, mà cánh tay kiềm chế ở bên eo hắn nhân cơ hội trực tiếp đẩy cơ thể của hắn đè lên vách đá bên ngoài thạch đa͙σ.
Gò má dán lên vách đá lạnh lẽo, sắc mặt Tô Diệp Tử cuối cùng cũng lạnh xuống: “Đây chính là sẽ không ngỗ nghịch sư phụ mà ngươi nói?”
“Sư phụ không có ra lệnh với Vân Khởi, vậy thì không tính là ngỗ nghịch.” Vân Khởi kề sát từ phía sau, dán vào bên tai Tô Diệp Tử, giọng nói trầm thấp hơi khàn.
“Được, vậy ngươi thả —— a…”
Tô Diệp Tử còn chưa nói ra khỏi miệng, liền bị người phía sau ấn gáy từ sườn mặt hôn đôi môi đỏ mọng.
Từ trong đôi mắt có chút tròn của Tô Diệp Tử nhìn thấy cái bóng của mình, Vân Khởi từ giữa răng môi triền miên của hai người nhẹ giọng trêu tức: “Sư phụ nói cái gì? … Vân Khởi không nghe thấy.”
Tô Diệp Tử bừng tĩng, giãy dụa từ chối, thật vất vả mới tránh ra một khe hở: “Ngươi điên rồi sao —— a…”
Chân mày Vân Khởi hơi nhíu lại, tiếp theo lợi dụng thân thể càng thêm dùng sức ngăn chặn hành động giãy giụa của Tô Diệp Tử, “Sư phụ, ngươi chạm tới vết thương của ta.”
“…” Động tác giãy giụa của Tô Diệp Tử đột ngột dừng lại, quả nhiên liền nhận ra trong không khí có một mùi máu tanh đang dần đậm.
Thân thể Tô Diệp Tử cứng đờ, động tác của Vân Khởi lại không ngừng, hắn vươn tay ra ôm lấy cằm dưới của Tô Diệp Tử thoáng nâng lên, môi dùng sức mà ép hôn lên, sau đó đưa đầu lưỡi cạy ra răng môi đóng chặt của Tô Diệp Tử, trong động tác cứng đờ của đối phương mà tham lam liếʍ mυ"ŧ hôn môi.
Mà tay kia của hắn, cũng chậm rãi vuốt ve thắt lưng của Tô Diệp. Sức mạnh ấy rất lớn, giống như muốn cứ thế mà nuốt cái người trong lồng ngực bị đè lên vách đá này vào bụng.
Tiếng nước mờ ám giữa lúc hôn môi vang lên trong bí cảnh an tịch này, hai tay Tô Diệp Tử rũ xuống, sau đó nắm lại thật chặt, mang theo một chút run rẩy, Tô Diệp Tử lại từ từ khép lại hai mắt.
“… Sư phụ.”
Tô Diệp Tử từ bỏ giãy dụa, làm cho có một loại tâm tình xẹt qua đáy mắt Vân Khởi. Chỉ chốc lát sau, truyền âm thần thức của hắn rơi vào trong ý thức của Tô Diệp Tử, hôn môi cùng động tác vuốt ve lại không đình chỉ. Hắn trầm lắng cười một tiếng, trong chất giọng cất giấu lạnh lẽo nguy hiểm:
“Hắc kiếm của ta, sư phụ nhận biết… Vị chủ nhân cũ của hắc kiếm khiến ngài mong nhớ, oan ức, thoái nhượng kia, trưởng lão khách khanh của Đàn Tông, —— là ai đây?”
“…” Tô Diệp Tử đột nhiên mở mắt, con ngươi thu hẹp, trên môi càng dùng sức hôn khiến hắn khẽ nhíu chân mày, cũng bất chấp liền truyền âm thần thức: “Làm sao ngươi biết?”
Âm thanh của Vân Khởi từ trong truyền âm thần thức càng nguy hiểm: “Cái hôm ở truyền tống trận thượng cổ của Linh Lung Thần cung, không ngăn cách bất kỳ thanh âm gì… lời thái thượng trưởng lão của Kiếm Môn đã nói, khác thường và kiêng kỵ hôm nay của sư phụ, còn có đoạn đối thoại của ngài và tông chủ bên ngoài Chấp Pháp điện —— còn chưa đủ để ta suy đoán sao?”
Tay đặt tại thắt lưng của Tô Diệp Tử, trong câu cuối cùng nhẹ vô cùng cũng lạnh cực kỳ, chậm rãi đặt lên đai lưng y bào trắng tinh ——
“Sư phụ thích người kia đúng không… Vì lẽ đó bất luận ta làm cái gì, sư phụ đều không sẽ phản kháng phải không?”
Đến khi dứt lời, tâm tình đau đớn đan xen tại đáy mắt Vân Khởi, rốt cục hất tung lên trời.