Lưu Manh Dụ Dỗ Nàng

Chương 4

Trước Sau

break

Ở phía bên này, Liễu Văn Kiều đang vui sướиɠ vì mình có thể thoát khỏi đám đông. Được một lúc, nàng lại thấy nhàm chán, cùng nha hoàn Hoa Sen đi dạo khắp nơi trong phủ. Cũng không biết đã bao lâu, hai người đi đến một khu vực rộng lớn, trước mắt có một cái đình để hóng gió, đề tên là Vọng Nguyệt đình.

Đình hóng gió đặt ở giữa hồ nước, bốn phía xung quanh đều bị nước vây quanh, hai mạn sườn để bức bình phong tương xứng với phong cảnh bên bờ. Trong hồ, tầng tầng lớp lớp lá sen xanh biếc, điểm bên trên đó là những bông hoa sen. Lúc này đã trung tuần tháng Tám cũng là lúc hoa sen nở rộ đẹp nhất.

Một thời gian trước, hoa sen ở phủ thượng thư đều đã bắt đầu nở, đóa nào cũng nở rộ đẹp xinh. Thế nhưng lúc này ở phủ tướng quân, trong hồ lại vẫn còn mấy nụ hoa căng phồng chưa vội nở, trông tròn tròn phấn nộn xinh xắn, càng lên đến đỉnh nụ, màu sắc cánh hoa đỏ dần.

Trông cái màu hoa đỏ tươi ấy thật xứng với cái màu xanh lục man mát kia. Thật là đẹp.

Liễu Văn Kiều chậm rãi bước lên cầu, ngón tay trắng nõn mịn màng khẽ đặt lên lan can cầu, làn váy nhẹ nhàng chuyển động, cây quạt trên tay phe phẩy theo gió nhẹ, thoang thoảng trong không khí chút hương hoa sen tươi mát dịu dàng.

“A! Hoa Sen! Muội mau lại xem, nơi này còn có cá kìa! Chúng thật xinh đẹp!”

Đôi mắt nàng tùy ý nhìn thoáng qua, vừa lúc bắt gặp mấy chú cá nhỏ xinh bơi lướt qua. Nàng vội kéo Hoa Sen đang đứng cầm dù che nắng bên cạnh đến nhìn xuống dưới hồ. Ngay sau đó lại là một đám cá nhỏ tụ tập theo đàn bơi qua, cái đuôi có lực đang quẫy trong nước.

Đi đầu đội ngũ ấy là con cá có thân hình to nhất, nó cũng là con bơi gần mặt nước nhất. Lúc Liễu Văn Kiều cho rằng nó muốn nhảy lên khỏi mặt nước, lại thấy con cá kia quẫy cái đuôi quay ngược về lại trong nước, chạy nấp về dưới chiếc lá. Cũng vì thế, mặt nước bị xao động, một đợt nước bắn tung tóe, văng lên mấy chiếc lá xung quanh, biến thành mấy viên nước tròn xoe, long lanh, lăn tròn.  

“A! ŧıểυ thư, tốt nhất ŧıểυ thư đừng cho chúng nó ăn nữa… Người đã quên mấy con cá chép ở phủ chúng ta rồi ư?”

Liễu Văn Kiều vươn tay cầm lấy một bọc nhỏ treo bên hông Hoa Sen, chuẩn bị móc ra cái gì đó. Hoa Sen nhanh tay lẹ mắt, vội ngăn cản ŧıểυ thư nhà mình.  

Trong cái bọc nhỏ kia là mấy miếng điểm tâm mà nha hoàn mang theo từ phủ tướng quân, vốn định đợi lúc nghỉ chân sẽ đưa ŧıểυ thư ăn cho đỡ buồn chán. Nàng biết, nhất định ŧıểυ thư nhà mình đang muốn chia nhỏ mấy cái bánh này ném vào trong ao cho đám cá kia ăn.

Phủ thượng thư cũng không phải không có cá, có vài hồ nước đều dùng để nuôi dưỡng cá chép thổ cẩm, ngay cả trong viện của Liễu Văn Kiều cũng có một cái lu nước, nàng bướng bỉnh làm nũng đòi phụ thân cho nàng mấy con cá chép thổ cẩm nhỏ, nàng cũng muốn thả vào trong lu nước để nuôi. Lần đầu tiên nàng nuôi dưỡng cá chép, có thứ gì cũng muốn đút cho chúng ăn, cứ một lần cho là một nắm to, dẫn tới mấy chú cá trong lu còn không kịp lớn lên đã chết mất.

Lúc ấy, con cá còn nhỏ vậy mà bụng đã trương phình đến cực hạn, nổi phềnh lên mặt nước, không còn chút sự sống. Tất cả mọi người đều cho rằng chúng nó bị ăn no căng đến chết. Từ đó về sau, Liễu Văn Kiều không nghĩ tới việc nuôi cá trong lu nước nữa, đành mặc kệ đám nha hoàn trồng hoa nuôi cỏ.

Vấn đề là Liễu Văn Kiều vẫn không sửa được tật xấu này. Mỗi lần đi ngang qua hồ nước trong phủ, nàng lại nhịn không được muốn ném chút thức ăn xuống cho đám cá. Đây cũng là lý do vì sao trong phủ thượng thư cá chép thổ cẩm dần dần biến mất.

“Thi thoảng cho ăn nhiều một chút chắc sẽ không sao đâu.”

Liễu Văn Kiều ngượng ngùng cười, chia khối bánh thành hai, một nửa nhét vào miệng Hoa Sen, mặt khác nàng cầm trong tay bẻ vụn thành từng miếng ném xuống hồ cho đám cá ăn.

Gần khu vực này hiếm khi có người qua lại, ngẫu nhiên sẽ có hai - ba nha hoàn từ hành lang phía xa đi qua, trong tay đang bưng khay đồ, chắc là muốn đưa đến viện phía trước. Như vậy cũng vừa lúc hợp ý nàng, hôm nay nàng đã gồng mình đến sắp hỏng rồi, hiện tại chỉ có Hoa Sen bên cạnh, rốt cuộc nàng có thể không cần nghiêm túc bày ra phong thái ŧıểυ thư thế gia nữa.

Hai người bước vào trong đình hóng gió, Liễu Văn Kiều thư thả ngồi xuống, tựa người vào bàn đá, hoàn toàn không biết phía sau bức bình phong, có một người đang đi dần đến cầu, trên tay phe phẩy một chiếc quạt trắng tinh xảo.

Hoa Sen đã nhìn thấy có người đi tới trước một bước, trong mắt nổi lên một tia nghi hoặc, sao lại trùng hợp như vậy chứ? Nàng định thần, vội dùng ngón tay lặng lẽ chọc tay ŧıểυ thư nhà mình. Nhưng Liễu Văn Kiều lại không có chút phản ứng nào. Mắt thấy người kia sắp tiến vào đình hóng gió, Hoa Sen chỉ có thể nhanh chóng hành lễ, mở miệng chào hỏi từ xa.

“…Lý công tử…”

break
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc