Nghe được tiếng nói ấy, Liễu Văn Kiều ngẩng đầu, từ trong đám người chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lý Vinh Hiên. Nàng vẫn biết, hắn luôn là người nổi bật nhất dù đứng ở bất kỳ nơi đâu, khiến cho nàng có cảm giác là hắn luôn tỏ vẻ đa͙σ mạo, giả vờ thanh cao.
Nàng không thích hắn, không thích một chút nào.
Nàng nhớ rõ, khi còn nhỏ hai người luôn chơi đùa cùng nhau. Vì còn nhỏ nên nàng nhớ không được nhiều, một số sự tình cũng không được đầy đủ lắm. Nhưng trong trí nhớ, nàng thực sự thích ca ca xinh đẹp đó, luôn bám lấy muốn hắn chơi cùng. Mà vị ca ca ấy lại tựa như chán ghét nàng.
Ấn tượng nàng nhớ nhất là một lần, nàng mải đuổi theo Lý Vinh Hiên. Nhưng hắn chạy quá nhanh mà hai chân nhỏ của nàng lại quá ngắn, căn bản không thể đuổi kịp. Trong lúc không chú ý, nàng bị vấp chân, ngã mạnh xuống đất, hai bàn tay nhỏ nhắn bị mài đến mức chảy ra máu. Nàng sững sờ quỳ rạp trên mặt đất, sau đó ngẩng đầu tìm ca ca theo bản năng. Thế nhưng hắn chỉ quay đầu liếc nhìn nàng một cái rồi chạy mất đi.
Ngày đó, nàng khóc lóc thảm thiết đến mức đau lòng, chắc đây là lần khóc lớn nhất trong đời nàng.
Được thôi, hắn không thích nàng, vậy nàng cũng không thèm thích hắn.
Từ đó về sau, Liễu Văn Kiều thật sự chán ghét Lý Vinh Hiên, cũng không hề đòi phụ thân mẫu thân đi tìm ca ca để chơi nữa. Hai người dần dần không gặp nữa. Tuy vậy, quan hệ hai nhà vốn không phải xa lạ, hai người vẫn không tránh khỏi phải gặp nhau. Nhưng nàng dường như đã rút ra bài học, thông minh hơn, dần dần trở nên xa lạ với Lý Vinh Hiên.
Thật ra nàng vẫn luôn không rõ, vì sao Lý Vinh Hiên chán ghét mình như vậy? Thật sự không thể hiểu được.
“…Hiên ca ca, Lý bá phụ…”
Liễu Văn Kiều khách khí đáp lời, lúc đầu liếc mắt nhìn Lý Vinh Hiên một cái về sau cũng không nhìn lại. Ánh mắt hắn luôn khiến cho nàng có một cảm giác quái lạ mà nàng không thể nói thành lời.
“Kiều nha đầu lại xinh đẹp hơn rồi! Tính ra đã rất lâu rồi, không thấy nha đầu qua phủ bá phụ chơi nha, làm bá mẫu con cứ nhắc mãi!”
Lý Hổ thật sự yêu quý cô nương nhà họ Liễu này, không nói đến việc lớn lên càng ngày càng xinh đẹp, tính cách lại tốt, hơn nữa còn là cô nương ông nhìn từ nhỏ đến lớn. Nếu không phải nhi tử nhà mình từng nói rằng tự có tính toán của riêng mình, ông và phu nhân đã muốn tác hợp ngay hai đứa từ lâu rồi.
“Vậy mấy ngày tới, con sẽ cùng mẫu thân sang thăm phủ bá phụ, lúc đó con nhất định sẽ vấn an bá mẫu.”
Từ nhỏ, Lý bá phụ bá mẫu luôn đối xử tốt với nàng, Liễu Văn Kiều cũng rất thích hai người họ. Nàng mạnh dạn nhìn Lý bá phụ, mỉm cười đáp lời.
“Được! Vậy hôm nay ta trở về sẽ báo với bá mẫu con, để nàng ấy chuẩn bị thêm nhiều món con thích!”
Liễu Văn Kiều đi cùng phụ mẫu, trên đường ứng phó không ít người. Điều này làm cho nàng ít nhiều có chút mệt mỏi, lưng sắp không thẳng nổi nữa rồi. May mắn thay, Trương Vân Thư đi bên cạnh nàng phát hiện ra con gái có chút lạ thường, cũng đoán được bình thường con gái mình khắp nơi nghịch ngợm, hôm nay phải nghiêm túc, khẳng định đã rất mệt mỏi. Bà nhẹ giọng nói nhỏ với Liễu Văn Kiều:
“Kiều Nhi, con đi dạo trong phủ một chút đi, biết đâu có thể kết thêm bằng hữu cũng tốt. Hoa Sen, ngươi đi theo ŧıểυ thư nhé.”
“Nhớ không nên giở tính ngang bướng, lỡ cùng người khác xảy ra mâu thuẫn, lại khiến mọi người xung quanh chê cười. Nghe chưa.”
Câu cuối là Trương Vân Thư thấp giọng nói riêng với Liễu Văn Kiều.
Liễu Văn Kiều là con gái duy nhất của bà và phu quân, từ nhỏ đều là sống trong sự yêu thương, nuông chiều mà lớn lên. Thật ra ở phương diện phong thái lễ tiết hằng ngày, bà đối với con gái nhà mình luôn có yêu cầu nghiêm khắc. Thế nhưng phu quân Liễu Ý lại mọi chuyện đều luôn chiều theo ý thích của con gái. Bà cảm thấy chính vì vậy mới dẫn đến việc so với các ŧıểυ thư thế gia khác, con gái nhà mình có tính tình náo loạn, nghịch ngợm hơn.
“Con đã biết rồi, thưa mẫu thân.”
Nghe thấy có thể rời đi, Liễu Văn Kiều lập tức có tinh thần ngay, ánh mắt sáng bừng lên, đôi mắt mở tròn xoe, khóe miệng không nhịn được mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng đơn giản bái biệt cha mẹ, dẫn theo nha hoàn đi sang nơi khác.
Lý Vinh Hiên tuy rằng bề ngoài thì đang cùng người khác nói chuyện với nhau, nhưng thực chất vẫn luôn đặt chú ý lên người Liễu Văn Kiều. Mắt thấy nàng nhẹ bước rời đi, hắn có chút vội vàng, ŧıểυ tâm tư thiếu chút không kìm nén được.
“Phụ thân, vừa rồi con nhìn thấy vài vị bằng hữu, con đi tìm bọn họ ôn chuyện chút.”
“Đi đi.”
Được phụ thân đồng ý, hắn nhìn các vị đại nhân bên cạnh gật đầu chào hỏi. Trong chốc lát, hắn vội rời đi, vạt áo bên người tung bay như muốn biểu lộ chủ nhân nó đang vội vàng như thế nào.