Hôm nay là tiệc mừng thọ 50 tuổi của lão tướng quân, bạn bè thân thích gần xa sôi nổi chạy đến chúc mừng. Không ít quan viên triều đình cũng được mời tới phủ, đương nhiên bao gồm phụ thân của Lý Vinh Hiên – Lý Hổ. Hai người này vốn dĩ xuất thân ở cùng một quân doanh, sau này lại được Thánh Thượng ban thưởng và nhậm chức cùng một lúc, vậy nên tình cảm hai người không thể kể hết được.
Lý Vinh Hiên thân là con trai, lại là đại học sĩ triều đình nên cũng tự nhiên đến mừng thọ cùng phụ thân, một phần là mong được kéo gần quan hệ với lão tướng quân, một phần cũng muốn lộ diện nhiều hơn trước đám quan viên.
Không mấy chốc, trong phủ tướng quân, không khí đã vô cùng náo nhiệt.
“Vị đại công tử ở gần cửa kia không biết là ai vậy?”
“Vị đó là con trai của Tướng quân Lý Hổ, là đại học sĩ triều đình, tên là Lý Vinh Hiên.”
Lý Vinh Hiên yên lặng đi bên cạnh phụ thân, tướng mạo đoan chính, phong thái bất phàm, vừa tiến vào cửa liền thu hút không ít ánh nhìn. Không ít ŧıểυ thư thẹn thùng nhìn hắn, muốn đưa mắt nhìn kỹ lại sợ không hợp với lễ tiết, chỉ đành giả vờ dùng quạt che mặt. Cũng có nữ tử quay người hỏi mẫu thân đi cùng, xem có biết lai lịch nam tử này không.
Hóa ra hắn chính là Lý Vinh Hiên.
Tên tuổi của vị tài tử trẻ tuổi của Lý gia, trên đời làm sao có thể có ai không biết được. Lý Vinh Hiên nổi danh không chỉ vì tuổi còn trẻ đã là Trạng Nguyên, là tài tử có tiếng, mà còn là gương mặt tuấn tú lạnh lùng kia, vừa có cả sự anh khí phóng khoáng mạnh mẽ, không gian trá, vừa mang cả khí chất văn nhã của một văn nhân mà không yếu đuối, yểu điệu.
Như không hiểu những ánh mắt xung quanh, Lý Dung Hiện rũ mắt đi theo bên cạnh phụ thân mình. Khi phụ thân hắn cùng người khác nói chuyện phiến, hắn chỉ mỉm cười đứng cạnh, thời cơ thích hợp thì nói lời chào hỏi với đối phương, cũng thi thoảng tiếp chuyện vài câu.
“Không biết lệnh công tử đã có hôn phối chưa?” Người hỏi lời này là Lại Bộ Thượng thư họ Trương, ông ta thầm nghĩ một nam tử tốt như vậy nếu còn chưa có hôn phối, đương nhiên phải vì con gái nhà mình tranh thủ một phen, bàn tay xoa chòm râu đã bạc trắng gần một nửa, mắt mang theo ý cười nhìn công tử Lý gia, càng nhìn càng thấy vừa lòng.
“Trương lão nói đùa, Vinh Hiên còn chưa hôn phối. Người trẻ tuổi ấy mà, luôn có suy nghĩ của mình.”
Những lời này đúng là nói không sai, Lý Hổ cùng thê tử là Lưu Âm đã không biết bao nhiêu lần nói chuyện với nhi tử, rất nhiều lần đem không ít bức họa của các cô nương đến trước mặt hắn, bắt buộc hắn phải chọn ra một nữ tử để định hôn phối.
Mà Lý Vinh Hiên thì sao? Hắn vẫn trấn định nhẹ nhàng cầm bút lông, không biết đang chăm chú viết cái gì trên giấy. Mỗi khi đề cập đến việc thành thân, hắn luôn có một câu trả lời: “Nhi tử có dự tính riêng của mình.”
“Nhi tử tuyệt đối sẽ không để phụ mẫu không có cháu bế.”
Có câu này bảo đảm, hai người mới có chút yên lòng, cũng không chủ động nói việc này trước mặt nhi tử nữa.
Lý Vinh Hiên nói những lời này cũng không phải để đối phó song thân hay kéo dài thời gian, hắn thực sự có tính toán riêng.
Hắn thích con gái nhà Liễu Thượng thư, Liễu Văn Kiều.
Hắn và Liễu Văn Kiều cùng nhau lớn lên từ nhỏ, đến bây giờ hắn còn nhớ rõ khi còn nhỏ, vì muốn thoát khỏi ŧıểυ cô nương dính người ấy, mỗi ngày ở trong sân hắn luôn luyện tập chạy bộ. Thế cho nên, từ nhỏ hắn chạy trốn nhanh hơn nhiều so với người bình thường. Chính vì vậy, Liễu Văn Kiều rốt cuộc không đuổi kịp hắn.
Nghe tiếng khóc vang vọng bên kia phủ thượng thư, khi đó, Lý Vinh Hiên cảm thấy cực kỳ sảng khoái.
Lúc mọi người đang nói chuyện, từ hành lang phía trước, một đoàn người đi tới. Lý Vinh Hiên như cảm ứng được gì đó, giương mắt nhìn qua. Từ xa, hắn nhìn thấy Liễu Văn Kiều mặc một bộ váy màu xanh ngọc, đoan trang cúi đầu nhẹ bước theo sau phụ thân Liễu Ý, bên cạnh là mẫu thân Trương Vân Thư, đi theo phía sau là nha hoàn Hoa Sen.
Lý Vinh Hiên trong mắt nhẹ ý cười, im lặng nhìn chằm chằm Liễu Văn Kiều đi tới vị trí cách hắn không xa, không đến mười bước chân. Nếu không phải hắn từng gặp qua bộ dạng Liễu Văn Kiều hung hăng la lối, khóc lóc om sòm thì chắc sẽ tin nữ tử trước mắt là một cô nương đoan trang hiền thục.
“Liễu bá phụ, Liễu bá mẫu… Kiều Nhi muội muội.”
Liễu gia cùng Lý gia được coi là thế giao, hai gia đình thân thiết với nhau đã mấy đời, lại có mối quan hệ sâu xa. Mẫu thân Lý Vinh Hiên, thê tử Lý Hổ từng là nha hoàn hồi môn của thê tử Liễu Ý, Trương Vân Thư, quan hệ hai nàng vẫn luôn tốt, thế nên hai đứa nhỏ mới chơi cùng nhau từ nhỏ.
Lý Vinh Hiên giành trước, lên tiếng vấn an bá phụ bá mẫu, tranh thủ đưa mắt nhìn về Liễu Văn Kiều đằng sau, kêu một tiếng Kiều Nhi muội muội. Từ khi hắn còn nhỏ, phụ thân mẫu thân dạy hắn gọi vậy nhưng khi đó, hắn vẫn luôn không thích muội muội này, bởi vì khi nghe nàng kêu ca ca, hắn cảm thấy thật phiền.