Trên giường, Liễu Văn Kiều tức muốn hộc máu dùng sức đánh vào lưng nam nhân, làm làn da trắng trẻo của hắn lưu lại một vệt đỏ nhạt.
Lý Vinh Hiên là kẻ đọc sách từ nhỏ, ngày ngày làm bạn với sách vở, hiếm khi dầm mưa dãi nắng, cho nên da dẻ hắn cũng trắng hơn so với nam tử bình thường.
“Vi phu đã rất nhẹ rồi, là nàng quá mỏng manh.”
Đã không phải là lần đầu tiên hai người làm, hắn dùng sức cũng rất vừa phải, dưới thân là kiều thê mình tâm tâm niệm niệm, thỉnh thoảng hơi mất khống chế một chút cũng là bình thường thôi…
Hơn nữa, hắn vì hầu hạ Liễu Văn Kiều thật chu đáo, nên muốn làm nàng sung sướиɠ trước, còn mình thì cắn răng nhịn cả bụng dục hỏa, đến mức sắp phun máu mũi ra luôn rồi.
Vậy mà nàng còn chê bai, nói hắn dùng quá sức, đúng là đỏng đảnh.
“Chàng! Chàng cố ý đúng không! Chàng… ưm a a a… Đồ lừa đảo! ưm ưm á‼”
Lý Vinh Hiên là dạng người mặc y phục nhìn gây còn cởi y phục lại rất có da có thịt. Tuy hắn là quan văn nhưng ngày thường cũng nghe lời phụ thân học chút quyền cước, phụ thân hắn nói: “Nam nhân nhìn phải cường tráng một chút, ít nhất cũng phải biết chút công phu!”
Mà phân thân của hắn cũng không kém gì chủ nhân, bình thường nhìn không ra hình dáng, một khi cởi quần xuống lại lộ rõ vẻ oai phong dũng mãnh.
Có thể là đã hỏi trúng điểm mấu chốt của Liễu Văn Kiều, gương mặt vốn dĩ đã bị tình ý nhuộm hồng của nàng, nghe Lý Vinh Hiên hỏi vậy, lại trở nên đỏ bừng bừng, nàng kích động há miệng muốn nói.
Một khi nàng kích động, ŧıểυ huyệt vốn đã chặt lại càng giống như một cái miệng nhỏ cắn chặt thứ đang chôn sâu trong người mình, thiếu chút nữa xoắn nam nhân đến bắn tinh.
Lý Vinh Hiên giật mình một cái, sống lưng cong lên vì tê dại, cơ bắp toàn thân gồng lên, hai tay đang chống hai bên Liễu Văn Kiều siết thành nắm đấm, gắt gao bắt lấy đệm chăn bên dưới, gân xanh gồ lên trên mu bàn tay.
“…Chàng còn mặt mũi hỏi cái gì?! Nếu không phải chàng lừa ta thành thân, ta sẽ…”
“Sẽ cái gì?”
“… Ta sẽ…”
Nhớ lại chuyện hắn lừa hôn nàng, Liễu Văn Kiều cảm thấy rất ấm ức, đến mức có thể lải nhải chuyện này không ngừng. Nhưng lại nhớ đến nguyên do trong đó, nàng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, cắn nhẹ môi dưới, dùng ánh mắt không cam lòng trừng Lý Vinh Hiên.
“Nếu ta không thành thân với nàng, mấy cái bí mật nhỏ của nàng sẽ không giữ được đâu, để xem còn nam nhân nào chịu cưới nàng.”
Thừa lúc Liễu Văn Kiều lơ là cảnh giác, Lý Vinh Hiên lại đẩy eo từ tốn làm ŧıểυ huyệt, bởi vì chiều dài khác người của nó, thêm việc ŧıểυ thê tử dưới thân mềm mại mảnh mai, nên vẫn luôn thừa một đoạn dài ở bên ngoài. Hắn thầm nghĩ đợi lát nữa khai thông toàn bộ thân thể nàng rồi, hắn lại cắm tất cả vào trong huyệt sau. Vất vả lắm mới lừa được thê tử lên giường, hắn không thể làm chuyện bất lợi cho mình.
“Ta không cần nam nhân cưới! Ta… Ta dù cả đời không gả đi vẫn vui vẻ!”
Bởi vì tức giận, Liễu Văn Kiều nghẹn đến đỏ cả mặt, quay đầu nhìn sang một bên. Thật ra Lý Vinh Hiên cũng chỉ mạnh miệng nói cho nàng nghe vậy thôi, chứ nếu không phải vì lo sợ ý trung nhân của mình bị nam nhân khác cưới đi, hắn cũng không đi đến nước lừa nàng gả cho mình.
“Nếu bé con cả đời không gả, vi phu phải làm sao đây? Ta không muốn ở giá đến mức thành một lão già thúi tóc bạc trắng đâu. Dù sao thì ta vẫn rất vui vì đã cưới được nàng.”
(sao tự nhiên nhớ đến Hành Vân lươn lẹo =)))
Biết kiều thê dưới thân đang giận dỗi, Lý Vinh Hiên dừng động tác ra vào bên dưới, rút mình ra một đoạn, chỉ chừa lại quy đầu lớn bên trong huyệt cảm thụ sự liếʍ mυ"ŧ mềm ấm, hắn cúi đầu, cọ sát cái trán mướt mồ hôi của mình vào trán nàng, hạ giọng dỗ dành, hôn lên gương mặt nhỏ bên dưới.
“Chàng là đồ cáo già, nếu ta sớm nhìn ra cái đuôi cáo sau lưng chàng thì tốt rồi!”
Kỳ thật Liễu Văn Kiều cũng không phải tức giận chuyện này, chỉ là đột nhiên nàng muốn giở thói đỏng đảnh, nàng hừ một tiếng, chu môi lên, hai tay thon dài quấn quanh cổ nam nhân, hai chân cũng nâng lên kẹp lấy eo của hắn, hướng thụ sảng khoái hắn mang đến cho nàng.
Mà chuyện này, còn phải bắt đầu kể từ nửa năm trước.