Vừa nghe tiếng có người đến, Liễu Văn Kiều vốn đang nhắm hờ hai mắt, vội ngồi thẳng người dậy, quay đầu nhìn sang, không nghĩ tới là Lý Vinh Hiên, đầu chân mày của nàng không dấu vết nhíu nhẹ một chút. Chẳng qua nàng đã nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt lãnh đạm nhàn nhạt. Nàng cảm thấy kỳ quái, đúng ra lúc này hắn phải đang ở tiền viện chứ, tại sao lại tới nơi này làm gì?
“…Huynh tới chỗ này làm gì vậy?”
Lập tức khu vực xung quanh biến thành chỉ có ba người bọn họ. Liễu Văn Kiều lười quan tâm đến người trước mắt này, xoay người gác cằm lên cổ tay, một tay khác cầm quạt tròn, vui vẻ hưởng thụ cơn gió mát nhè nhẹ. Ở trong mắt Lý Vinh Hiên, lúc này Liễu Văn Kiều giống như một con mèo cao quý kiêu ngạo, nằm trên bậc thềm lim dim hóng mát, chính là kiểu mà các quý phụ phu nhân hay nuôi dưỡng trong nhà.
Nếu là những người khác dùng thái độ này đối đãi với Lý Vinh Hiên, hắn chắc chắn sẽ dùng dáng vẻ đại học sĩ để ra oai phủ đầu người ta, nhưng đối mặt với Liễu Văn Kiều, hắn chỉ giương nhẹ khóe miệng, thậm chí hắn còn cảm thấy thích bầu không khí này, cảm giác giống như phu thê ve vãn nhau vậy.
“Ta tùy tiện đi dạo, trùng hợp đi đến đây thôi.”
Lý Vinh Hiên nhấc chân bước đến bên kia bàn đá, khép quạt lại, ngồi xuống, vừa sửa sang lại vạt áo, vừa mở miệng bịa chuyện.
Nghe được những lời này, vốn đang lim dim, Liễu Văn Kiều mở mắt liếc nhìn nam nhân đang ngồi cách mình không xa. Lúc nói ra những lời này, người này không hề biến sắc, chẳng khác gì so với lúc bình thường, nhìn qua còn tưởng thật sự chỉ là trùng hợp.
Nhưng nàng hiểu rõ, hiện tại Lý Vinh Hiên đã không còn là ŧıểυ tử khi xưa. Hiện giờ hắn chính là quan có phẩm được Thánh Thượng đích danh khâm thử, mọi chuyện đều yêu cầu phải khéo léo đưa đẩy, không được mắc sai lầm, lời nói dối đều bị hắn nói y như thật.
“…”
“…”
“…”
Trong khoảng thời gian ngắn, trong đình hóng gió không có ai lên tiếng, Liễu Văn Kiều nghĩ không ra cách phản ứng với Lý Vinh Hiên, thậm chí nàng còn có chút oán trách hắn đột nhiên bước vào “lãnh địa” của mình. Lý Vinh Hiên tỏ vẻ ung dung nhàn nhạt, đôi mắt buông xuống càng làm người ta không thấy rõ cảm xúc thật của hắn. Thực chất tầm mắt hắn đang dừng lại trên cổ tay trắng trẻo của nàng đang đặt trên bàn đá kia.
Hắn nhớ rõ, trước đó vài ngày, khi đang cùng vài quan viên trong triều đến bái kiến Hoàng Hậu nương nương, hắn liếc mắt đã nhìn thấy một đoạn lắc tay màu vàng lộ ra từ ống tay áo của vị nương nương nào đó. Hình như đó là đồ vật trân quý, chỉ có ở hải nɠɵạı mới có, đến mức trong hoàng cung này cũng không mấy ai có được.
Lắc tay tinh xảo như vậy, nếu có thể đeo lên cổ tay của Liễu Văn Kiều chắc chắn sẽ rất đẹp. Lý Vinh Hiên suy nghĩ đến xuất thần, cũng không chú ý tới động tác của hai chủ tớ phía bên kia. Đến lúc hắn hoàn hồn lại, Liễu Văn Kiều đã xoay người rời đi, chỉ để lại bóng lưng cho hắn. Hoa Sen ở lại sau, tỏ ra ngượng ngùng xấu hổ, nàng ấy cũng vội thỉnh an rồi rời đi theo ŧıểυ thư.
“…?”
Chuyện là thế nào đây? Hắn nhớ rõ ràng, khi còn nhỏ ŧıểυ muội muội này thích nhất là bám theo hắn mà. Nàng luôn một mình giấu phụ mẫu chạy đến phủ tướng quân tìm hắn mà. Chẳng lẽ lâu lắm rồi không gặp nhau nên dần trở nên xa lạ? Hay là, trưởng thành rồi nên cố ý giữ khoảng cách với hắn?
Thật sự làm người ta không hiểu ra sao.
Ba người trước sau lần lượt từ đình hóng gió trở lại tiền viện, yến hội cũng nhanh chóng chuẩn bị bắt đầu.
Yến hội chia làm hai nơi, khách nam đều ở bên ngoài, khách nữ thì tụ tập ở trong phòng. Liễu Văn Kiều tự giác tách ra khỏi mẫu thân, ngồi cùng với các ŧıểυ thư nhà khác, có điều những người ngồi trên bàn này, nàng đều không thân quen với ai. Nếu người khác nói chuyện với nàng, nàng sẽ mỉm cười trả lời, nếu như không ai nói chuyện, nàng cũng lười mở miệng.
Nàng ăn từng miếng nhỏ, nhưng trong lòng lại đang nghĩ đến chuyện khác.
Thật vất vả mới đợi được đến lúc yến hội tàn cuộc. Liễu Văn Kiều đỡ nhẹ tay của mẫu thân, trên mặt thể hiện nụ cười đoan trang đạt tiêu chuẩn, đứng cạnh chờ phụ mẫu chào từ biệt với bạn bè, quan viên. Như ý thức được điều gì đó, nàng nghiêng đầu nhìn lại phía sau. Trong nháy mắt ấy, nàng bắt gặp ánh mắt của Lý Vinh Hiên đang đứng ngoài kia. Gương mặt ấy không chút biểu cảm, vẫn khiến người ta chán ghét như cũ.
Ngây người một lúc, nàng bình tĩnh quay đầu, cùng mẫu thân lên xe ngựa.
Xe ngựa đi lung lay, làm cho người ta mơ màng sắp ngủ. Thời điểm Liễu Văn Kiều chuẩn bị ngủ gật, bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng gõ cửa.
“ŧıểυ thư, không phải ŧıểυ thư nói muốn tới cửa hàng này mua vài thứ hay sao?”
Liễu Văn Kiều giật mình mở to hai mắt, đột nhiên nhớ tới chính sự của mình, tặc lưỡi một tiếng, chớp chớp mắt, nàng nhẹ nhàng quay sang làm nũng với Trương Vân Thư đang ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh.
“Mẫu thân, con muốn cùng Hoa Sen đi chọn mua vài thứ, mua xong lập tức sẽ về phủ ngay.”
“Được, con đi đi… Nhưng mà mùa này trời rất nhanh sẽ tối, con vẫn nên về phủ sớm một chút.”
Trương Vân Thư biết tính tình con gái nhà mình, từ nhỏ đã thích chạy đông chạy tây, đành chiều theo ý nàng.
Hai người dừng lại ở ven đường, chờ khi xe ngựa đi khuất, không còn thấy bóng dáng, hai chủ tớ mới lén lút đi vào một ngõ nhỏ. Một màn này vừa vặn rơi vào mắt của Lý Vinh Hiên ngồi trong xe ngựa từ xa đang đi đến.