“Được rồi, nếu anh có thể ký giao ước với Noir Giabella, có lẽ anh sẽ trở nên rất mạnh,” Eugene thừa nhận.
“Nhưng anh sẽ làm gì với sức mạnh đó? Anh có thực sự nghĩ rằng anh sẽ có thể trở thành Tộc trưởng với sức mạnh của tà thuật?”
“T-ta chưa bao giờ,” mắt Eward lóe lên ánh nhìn phẫn nộ khi cậu ta cố gắng nói tiếp. “Ta chưa bao giờ muốn… trở thành Tộc trưởng của gia tộc Lionheart…!”
“Vậy anh định làm gì?”
“Ta… Ta muốn trở thành một ph-pháp sư bóng tối và đi đến Helmuth. Ở một nơi như thế, ta sẽ được tự do…, và giá trị của ta sẽ được công nhận…!”
“Haha, thằng khốn này,” khuôn mặt Eugene nhăn lại thành một biểu cảm khinh miệt khi cậu đập vào đầu Eward.
“Tại sao anh lại muốn nhận được sự chấp thuận của lũ quỷ? Anh nghĩ cái nào tốt hơn, được gia đình công nhận hay được lũ quỷ công nhận? Và anh có thực sự nghĩ rằng chúng sẽ tôn trọng anh? Ta nghĩ anh đã hiểu lầm điều gì đó, anh trai. Nếu anh không phải là con trai cả của chi chính, anh thực sự không có giá trị gì với chúng.”
“Đó là lý do, ta càng muốn thoát khỏi cái danh hiệu đó! Ta không bao giờ muốn trở thành người kế vị chức Tộc trưởng, và ta không bao giờ mong muốn được sinh ra là con trai cả của chi chính! Ta muốn được tự do, được làm những gì ta muốn làm—.”
“Anh tham lam quá mức rồi!”
“Gì?”
“Với bối cảnh hiện tại của anh, anh đã có thể làm theo ý mình trong khi vẫn nhận được sự hỗ trợ cho mục tiêu của anh rồi còn gì? Anh muốn gì nữa?”
“Đó là…. Có rất nhiều thứ ta không thể—.”
“Đủ rồi, ta không cần nghe thêm nữa. Bây giờ, chỉ cần biết điều này, anh trai. Ta không thể hiểu tại sao anh lại làm điều này, và ta cũng không muốn hiểu. Có gì để nói chuyện với một kẻ nghĩ rằng mình là người duy nhất bất công và khó khăn? Một kẻ đã có rất nhiều thứ được ban cho từ khi sinh ra mà người khác chỉ có thể mong ước, mà lại bịa ra đủ loại lý do trong khi than vãn này nọ,” Eugene càu nhàu khi cậu rời xa Eward.
“Trong khi anh ở Aroth, uống rượu, dùng thuốc phiện, và lạc vào giấc mơ, Cyan và Ciel, những người ở lại nhà chính, đã thực sự cố gắng hết sức để hoàn thiện bản thân. Chưa kể đến ta.”
“…,” Eward đã hết lời bào chữa.
“Đó là tất cả,” Eugene bác bỏ lời bào chữa của anh.
Không còn giá trị gì để tiếp tục cuộc trò chuyện. Eugene quay như một cơn lốc và đá vào lưng của tên pháp sư bóng tối, người vẫn đang quỳ yên trên sàn.
Tên pháp sư bóng tối rên rỉ, “Ugh!”
“Cứ im lặng và đừng nghĩ ra bất cứ điều ngớ ngẩn nào,” Eugene cảnh báo hắn ta.
Tên pháp sư bóng tối phản đối, “T-tôi không làm gì cả…!”
“Ta biết,” Eugene nói. “Nhưng có lẽ ngươi đang nghĩ đến việc làm điều gì đó ngu ngốc, phải không?”
Cơ thể của tên pháp sư bóng tối khẽ rung lên. Thằng nhóc quái dị này thậm chí có thể đọc được suy nghĩ của người khác?
Nhưng tất nhiên, Eugene không phải là người đọc được suy nghĩ. Cậu ấy vừa đá cho hắn một cú để giải tỏa cơn tức giận ngày càng tăng của mình.
Eugene không bỏ qua sự thật rằng tên pháp sư bóng tối đã nao núng, “Vậy là ngươi thực sự đang nghĩ đến việc làm điều gì đó ngu ngốc? Được rồi, ngươi đang yêu cầu điều này."
Cậu đá tên pháp sư bóng tối một lần nữa, khiến hắn lăn lộn trên sàn với tiếng kêu đau đớn.
***
Ngay cả trên con phố hỗn loạn này, cũng có những quy luật tồn tại. Trong khi những cận vệ chịu trách nhiệm cho con phố này có thể làm ngơ trước những cuộc ẩu đả bình thường xảy ra vì tham nhũng và những quy tắc ngầm, nhưng sự náo loạn hiện tại đã vượt quá giới hạn.
Những tòa nhà ở giữa con phố đang rung chuyển, bức tường đổ sập, và những điều hỗn loạn khác xảy ra. Ngay cả những cận vệ đang giết thời gian trong khi tận hưởng những niềm vui của con phố cũng không thể bỏ qua sự náo loạn như vậy.
“Ngài… Eugene… Lionheart…,” đội trưởng đội cận vệ mặt đỏ bừng, người vừa mới đến, lẩm bẩm những từ này.
Ba từ này liên tục chớp qua đầu óc ngâm trong rượu của tên đội trưởng đội cận vệ khi ông ta nhận ra rằng mọi chuyện đã rối tung. Mặc dù việc xảy ra sự cố trên con phố Bolero là điều thường xuyên, nhưng đây là lần đầu tiên đã dính líu tới một nhân vật quan trọng. Ngay từ đầu, những người có danh tiếng hiếm khi gây ra một cuộc náo loạn lớn như vậy, ngay cả khi họ có liên quan đến một số sự cố.
“Đó là tự vệ,” Eugene nói khi giang hai tay ra, chỉ vào xung quanh.
“Anh trai say xỉn của tôi đã bị kéo vào nơi này, nên tôi chỉ theo anh ấy để kiểm tra xem anh ấy có bị bắt cóc không. Khi tôi cố gắng vào sau anh ấy, tôi bị ngăn lại, nên tôi hỏi họ đây là nơi gì. Nhưng tôi phải làm sao khi họ bắt đầu dọa dẫm tôi và cố gắng cướp ví của tôi?”
“…,” đội trưởng đội cận vệ giả vờ không biết gì.
“Vì vậy để bảo vệ bản thân và ví của tôi, tôi đã chiến đấu với họ. Còn việc xảy ra bên trong—”
“T-tôi nghĩ chúng tôi đã hiểu ý của ngài,” đội trưởng đội cận vệ ngắt lời Eugene với một tiếng cười tuyệt vọng, mồ hôi ướt đẫm trên mặt. “Chúng tôi chắc chắn sẽ dọn dẹp sạch sẽ, nên nếu ngài Eugene tốt bụng có thể để lại hiện trường cho chúng tôi….”
“Thì tôi sẽ đi và mang theo anh trai của tôi. Cùng với thằng khốn kia,” Eugene nói, chỉ vào tên pháp sư bóng tối.
Lúc này, gã pháp sư quay sang nhìn đội trưởng đội cận vệ với ánh mắt tuyệt vọng.
Đây là một sự cố vô cùng xấu hổ cho thành phố. Thuốc phiện được cho là bị cấm ở Aroth. Mặc dù họ có thể chỉ nói suông về quy tắc này, làm ngơ trước việc phân phối và sử dụng thuốc phiện, nhưng việc một tụ điểm thuốc phiện bị phanh phui giữa con phố không phải là điều có thể được che đậy bởi những quy tắc ngầm.
Hơn nữa, cả các pháp sư bóng tối và gia tộc Lionheart đều bị cuốn vào rắc rối này. Nếu ông ta để họ đi như vậy, đầu của đội trưởng đội cận vệ có thể sẽ lìa khỏi cổ. Số lượng những nhân vật quan trọng có liên quan đến con phố này quá nhiều để đếm được, nên nếu mọi chuyện tiếp tục như hiện tại, ngay cả khi đội trưởng không có liên quan gì đến tất cả điều này, họ có thể chặt đầu ông ta để che giấu.
Quyết định được đưa ra, đội trưởng cận vệ nói: “Đó là…. Xin lỗi, nhưng tôi không nghĩ rằng chúng tôi có thể cho phép ngài làm như vậy. Chúng tôi sẽ tự mình thẩm vấn tên pháp sư bóng tối—”
“Im miệng,” một giọng nói lạnh lùng từ bầu trời.
Eugene, người đã nhìn vào đội trưởng đội cận vệ với ánh mắt thương hại, ngẩng đầu lên nhìn lên bầu trời.
Lovellian đang đứng trên cao trong không khí.
“Làm sao ta có thể tin vào việc ông sẽ thẩm vấn kẻ tình nghi khi ông đã nhắm mắt trước những việc xảy ra dưới sự giám sát của ông?” Lovellian yêu cầu.
“P-pháp sư Trưởng,” đội trưởng cận vệ lắp bắp.
“Ta sẽ tự mình giải quyết sự cố này. Nếu ông có bất kỳ khiếu nại nào, ông có thể gọi cho chỉ huy của đội cận vệ. Tuy nhiên, ta phải nói rằng, ta không tin rằng ông ấy sẽ phản đối ta và cứng nhắc về vấn đề này.”
Lovellian hạ xuống mặt đất. Đội Trưởng đội cận vệ chịu thua và cúi đầu thấp thỏm. Tuy nhiên, ông ta không phải là người duy nhất làm như vậy.
‘Chết tiệt, hắn đến nhanh quá,’ tên pháp sư bóng tối nghĩ trong lòng khi khuôn mặt hắn ta bị méo mó thành một nét nhăn nhó khủng khiếp.
Nhưng không có cách nào mà tin tức có thể đến được Xích Ma Tháp xa xôi nhanh như vậy chứ? Hắn ta không thể hiểu được làm sao Chủ Nhân của Mà Tháp, người ít quan tâm đến bất cứ điều gì ngoài phép thuật, có thể đến đây sớm như vậy.
“Tôi xin lỗi vì đã gọi ngài khi ngài đã rất bận rộn,” Eugene xin lỗi.
“Không sao,” Lovellian trả lời khi anh ta hít một hơi thật sâu.
Eugene là người đã thông báo cho Lovellian. Cậu đã nhờ người hướng dẫn làm như vậy thông qua thiết bị liên lạc. Mặc dù cậu có thể chọn dựa vào tên tuổi của gia tộc Lionheart để mua chuộc để thoát khỏi, nhưng nhìn vào bức tranh toàn cảnh, cậu nghĩ rằng nếu cậu nhờ sự giúp đỡ của Lovellian thì sẽ có một kết thúc gọn gàng hơn là dựa vào tên tuổi của gia tộc.
Eugene bắt đầu giải thích, “Nếu ngài muốn biết chuyện gì đã xảy ra—”
“Ta có thể hiểu được tình hình một cách khái quát,” Lovellian lắc đầu.
“…Đó là do sự cẩu thả của ta mà đã để xảy ra một sự cố không may như vậy.”
Cơ thể Eward run rẩy trong sợ hãi.
Lovellian thở dài, “…Chơi đùa với succubi, quên đi những lo âu của hiện thực qua những giấc mơ. Mặc dù ta nghĩ đó là một phương pháp giải trí cần thiết… nhưng có vẻ như ta đã đưa ra quyết định sai lầm. Ta xin lỗi, Eugene.”
“Không cần phải xin lỗi tôi,” Eugene cố gắng bỏ qua.
“Không, ta cần phải xin lỗi cậu. Tất nhiên, ta cũng sẽ xin lỗi ngài Gilead và phu nhân Tanis, nhưng ta cũng có lỗi vì để cậu phải chứng kiến một cảnh tượng xấu xí như vậy, Eugene. Hơn nữa, cậu đã làm những nhiệm vụ mà đáng lý ra ta nên chăm lo.”
Lovellian cũng giống như Eugene đều khinh thường các pháp sư bóng tối. Giống như bậc thầy Sienna Thông Tuệ, người mà anh ta kính trọng, các đệ tử của cô cũng câm ghét các pháp sư bóng tối.
Lovellian, đặc biệt là bạn lâu năm của Gilead, rất rõ ràng biết được việc một thành viên của gia tộc Lionheart liên quan đến tà thuật là điều vô lý như thế nào.
“P-pháp sư Trưởng” Eward cố gắng nói dù cơ thể cậu ta vẫn run rẩy.
“Đây là… Con chỉ… C-con chưa bắt đầu học tà thuật.”
“Nhưng cậu đã cố gắng làm điều đó, phải không?” Lovellian nhìn vào Eward với đôi mắt lạnh lùng, “Eward. Cậu đã… làm ô uế danh tiếng của gia tộc Lionheart. Cậu đã xúc phạm ngài Gilead, người đã tin tưởng cậu và giao cậu cho ta chăm sóc. Cũng như vậy, cậu đã xúc phạm Samuel, người đã chọn dạy cậu, và cậu đã xúc phạm ta, người đã chọn bỏ qua tất cả những sai lầm của cậu.”
Eward nói lắp bắp, “K-không, con không có ý định làm bất kỳ điều đó. Con chỉ—”
“Nếu cậu tiếp tục viện cớ, ta sẽ… Ta sẽ phải cho cậu thấy giá trị của những lời xúc phạm của cậu ngay lập tức. Và ta thực sự rất muốn làm như vậy,” Lovellian ngắt lời, không muốn nghe những lời của Eward.
“Vì vậy, xin hãy im lặng và đừng nghĩ ra bất cứ điều ngớ ngẩn nào. Nếu cậu muốn tiếp tục viện cớ, đừng nói chúng với ta. Hãy nói chúng với Samuel, người đã dạy cậu, Gilead, người đã gửi cậu đến đây, và Tanis.”
“Uh… uwaaah…,” Eward chôn đầu vào hai bàn tay và khóc nức nở.
Lovellian nhìn xuống cảnh tượng này với ánh mắt thương hại trước khi thở dài.
“…Chúng ta hãy trở về,” với những lời này, Lovellian quay lưng lại với Eward, và Eugene cũng không nhìn cậu ta thêm một cái nào nữa.
Tuy nhiên, ở giữa ánh nhìn của những người khác, Eward cúi đầu để che mặt mình.
Khi những giọt nước mắt tiếp tục tuôn ra từ thân hình run rẩy của cậu ta, ánh sáng trong mắt Eward lung lay và tắt.
Không khí ban đêm rất lạnh.