Slaaap!
Giường rung lên trong khung với một âm thanh kinh khủng đến nỗi khó tin rằng nó chỉ đến từ một cái tát. Cú đánh mạnh, mang theo tất cả cảm xúc của Eugene, đánh thức Eward khỏi sương mù của rượu và thuốc phiện đã làm mờ trí óc cậu ta.
“Aaargh!” Eward kêu lên.
Dù đã tỉnh dậy, nhưng cậu ta vẫn chưa nắm được tình hình. Sau khi ôm lấy cái má đau nhức, Eward ngẩng đầu lên, Eugene đẩy tay Eward ra.
“Anh đã tỉnh chưa?” Eugene hỏi khi tát Eward thêm một cái.
Tuy nhiên, thay vì gọi là tát, thì chính xác hơn là gọi là cú đấm mạnh. Lực của cú đánh thậm chí còn làm gãy chân giường, khiến Eward ngã lăn ra sau với chân dựng lên trời.
“Aaargh!” Eward kêu lên một lần nữa.
“Chết tiệt,” Eugene thở dài.
Cậu giơ tay lên để đánh tiếp, nhưng Eward kịp phản ứng bằng cách lấy tay che đầu.
Eward chỉ bị tát hai cái, nhưng dòng nước mắt dày đã chảy xuống mặt cậu ta. Xét cho cùng, má bên của cậu ta bị rách, làm miệng đầy máu, và răng chắc chắn sắp gãy đến nơi, nên việc Eward vội cùng đau đớn là điều đương nhiên.
Nhưng cậu ta lại khóc vì điều đó? Cậu ta không phải là một người bình thường 19 tuổi. Không - cậu ta là con trai cả của dòng họ Lionheart, một hậu duệ của Vermouth! Và cậu ta lại khóc chỉ vì bị tát hai cái vào má? Nước mắt của Eward không làm dịu đi sự giận dữ của Eugene. Ngược lại, cảnh cậu ta rên rỉ chỉ khiến cơn giận của Eugene tăng cao hơn nữa.
“Anh có thực sự nghĩ rằng anh xứng đáng được thương hại?” Eugene nhạo báng.
Lú lẫn, Eward lẩm bẩm: “Cậu là ai? Tại sao ta lại-? Đây là ở đâu?”
“Anh có đang giả vờ hay thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra? Trường hợp sau có thể xảy ra, khi anh đã dùng thuốc phiện trong khi đã say rượu. Nhưng, đã đi xa như vậy, thì không có gì ngạc nhiên nếu anh có khó khăn trong việc nhận ra cha mẹ của mình,” khi Eugene nói tất cả những điều này bằng giọng điềm tĩnh, cậu vươn tay ra.
Eward run rẩy và lui lại. Cảnh cậu ta túm lấy ga trải giường đầy máu và kéo qua đầu rất vô lý và thảm hại.
Eugene dành một chút thời gian để bình tĩnh trước khi tiếp tục: “…Đó là lý do tại sao ta cần anh tỉnh táo trước. Bây giờ, hãy quay má bên kia của anh về phía ta.”
“Cậu là ai? Cậu Là ai chứ?” Eward lặp lại câu hỏi của mình.
Eugene phì cười, “Anh thật sự mất trí. Anh vẫn chưa nhận ra ta à? Không sao. Có vẻ như ta sẽ phải tiếp tục đánh anh. Nếu anh chưa tỉnh táo, nghĩa là anh chưa đau đủ. Nếu ta đánh anh thêm vài cái nữa, anh sẽ phải tỉnh táo dù có muốn hay không.”
Eward van xin, “Dừ-dừng lại! Xin đừng đánh ta—.”
“Đầu tiên, hãy kéo cái chăn kia ra. Đừng cố che chắn. Nếu anh cố tình che chắn, ta có thể vô tình đánh vào chỗ khác, và điều đó sẽ rất xấu cho anh.”
Dù nói như vậy, nhưng Eugene không chờ Eward tự di chuyển. Cậu kéo cái chăn xuống và đẩy tay Eward ra.
Bên má của Eward bị tát hai cái đã sưng lên, và máu chảy ra từ đôi môi nứt nẻ của cậu ta. Eugene nắm lấy mũi Eward và quay đầu cậu ta sao cho bên kia hướng về phía mình.
“Aaaaargh!”
Bất chấp tiếng kêu la của Eward, Eugene tát cậu ta hai cái vào bên má còn lại để hai bên trông bằng nhau. Sau đó nắm lấy đầu Eward và giữ cậu ta yên ở một chỗ bằng cả hai tay.
Eugene hỏi một lần nữa, “Bây giờ, anh đã tỉnh chưa?”
“Uuu…. Uwahhh…,” Eward chỉ có thể khóc lóc đáp lại.
“À, xin lỗi,” Eugene muộn màng nhận ra điều gì đó.
“Có thể anh không nhận ra ta vì hiện tại ta đã thay đổi hình dạng một chút.”
Eugene ngay lập tức gỡ bỏ thuật chú biến hình và trở lại hình dạng ban đầu của mình. Mắt Eward cuối cùng cũng trợn lên nhận ra. Đôi mắt đầy nước mắt của cậu ta dao động, nhìn quanh tìm kiếm sự giúp đỡ tuyệt vọng khi nói lắp bắp, “Eu-Eu-Eugene.”
“Chào, anh trai,” Eugene chào cậu ta một cách thân thiện.
“Cậu— cậu làm gì ở đây?”
“Ta theo anh đến đây, anh trai.”
Trong lòng, cậu muốn chửi Eward té tát, nhưng, trong lúc này, Eugene quyết định gọi Eward là anh trai bằng giọng thân thiện.
“Anh đã nghĩ gì thế?” Eugene hỏi.
“…Ừm… Gì—?” Eward lẩm bẩm không hiểu.
“Ta hỏi anh, rốt cuộc anh đã nghĩ gì vậy, anh trai? Ý ta là, ta thực sự đã cố gắng thông cảm với hoàn cảnh của anh, và ta hiểu rằng anh đang chịu rất nhiều áp lực, anh biết không? Vì thực tế của anh thối như cứt, ta hiểu rằng anh có thể muốn chơi đùa trong giấc mơ ngọt ngào của một succubus.”
“Ta… Ta chỉ là—”
“Ta nghĩ rằng anh thật là đáng thương và ngu ngốc, nhưng ta cũng có thể hiểu được lý do tại sao anh lại làm như vậy. Và sinh lực mà anh cống hiến cho succubus cũng là của anh ngay từ đầu, phải không, anh trai? Nên nếu anh muốn trốn khỏi thực tế bằng cách tìm kiếm sự thỏa mãn trong giấc mơ, thì đó là quyết định của anh. Nhưng, điều này thì quá đáng rồi.”
Rắc.
Eugene ép hai bên thái dương của Eward bằng cả hai tay. Áp lực như kẹp khiến mắt Eward đỏ hoe và sưng húp.Cậu ta cố gắng vặn mình thoát khỏi tay Eugene, nhưng Eugene không chịu buông Eward.
“Anh không được phép dính líu đến tà thuật,” Eugene nói nghiêm túc, vẫn giữ áp lực.
Eward rên rỉ, “Aaah…. Ughhh….”
“Là con trai cả của dòng tộc Lionheart, người kế vị của gia tộc… anh làm sao có thể cố gắng ký giao ước với một quỷ tộc? Và lại là một con quỷ như incubus?”
“Th-thì… T-ta không kiềm chế được—”
“Anh nói gì? Anh không kiềm chế được? Anh điên à!” Eugene bỗng nhiên gầm lên. “Anh có biết xảy ra chuyện gì nếu anh dùng giao ước để học tà thuật mà không biết cách sử dụng nó đúng phương pháp không? Linh hồn của anh sẽ trở thành quyền sở hữu của nó. Anh sẽ trở thành một tay sai, giết khi được bảo giết và chết khi được bảo chết.”
Có hai cách để bắt đầu học tà thuật.
Một cách là học từ cách kiểm soát sức mạnh ác quỷ. Tuy nhiên, đây không phải là cách mà ai cũng có thể làm được. Trừ khi là một phù thủy xuất sắc, nếu không sẽ không thể tự mình học cách kiểm soát sức mạnh của quỷ.
Do đó, hầu hết các pháp sư bóng tối dùng cách khác. Đó là ký giao ước với một quỷ tộc. Ngay cả khi thiếu kỹ năng, thì vẫn có thể ký giao ước; và ngay cả khi không thể tự mình kiểm soát sức mạnh, nhưng vẫn có thể nhận được sức mạnh từ quỷ tộc đã ký giao ước.
Hầu hết các pháp sư bóng tối nâng cao sức mạnh của mình bằng cách sử dụng sức mạnh của quỷ mà họ nhận được từ quỷ tộc mà họ đã ký giao ước. Như vậy, ngay cả khi tài năng kém, họ cũng có thể nhanh chóng tăng cấp, nhưng dù họ trở nên mạnh đến đâu, họ cũng không thể thoát khỏi sự ràng buộc với quỷ tộc.
Eugene liên tục hỏi, “Anh có nghĩ rằng đây chỉ là vấn đề chỉ ảnh hưởng đến anh không? Anh có thực sự hiểu được những gì sẽ xảy ra nếu anh trở thành một pháp sư bóng tối không?
“Chắc chắn điều đầu tiên bị tụt xuống bùn là danh dự của gia tộc. Nhưng đó chỉ là khởi đầu thôi. Nếu quỷ tộc mà anh ký giao ước bảo anh giết mẫu thân thì sao? Rồi phụ thân anh, và cuối cùng là các em của anh. Anh sẽ làm gì nếu nó yêu cầu anh mang cho nó Bí Kíp Bạch Hoả của chi chính và tất cả các kho báu?”
“N-nó nói rằng nó sẽ không bắt ta phải vâng lời một cách vô điều kiện,” Eward phản bác với vẻ bất mãn. “Nó nói rằng nó sẽ xem xét cho ta một cách hợp lý—! Rằng nó sẽ không ra lệnh cho ta những điều bất khả thi hay vô lý…. Đó là lời hứa của nó.”
“Ai hứa?” Eugene nhạo báng.
“Có phải là thằng incubus chết tiệt đó không? Anh ngốc à, anh có thực sự nghĩ rằng quỷ tộc giống như rồng hay người yêu tinh không? Đối với chúng, phá vỡ lời hứa dễ như trở bàn tay.”
Eward cố tranh cãi, “N-nhưng… tổ tiên của chúng ta và các Quỷ Vương—”
“Cái lời thề chết tiệt đó được ký kết với một Quỷ vương! Anh có thực sự nghĩ rằng một lời hứa với một con incubus tầm thường sẽ có sức mạnh như vậy?” Với lời kêu lên, Eugene siết chặt đầu Eward thay vì buông ra.
“Anh sẽ không cần phải vâng lời nó một cách vô điều kiện? Đúng vậy, anh sẽ không cần. Anh có thể từ chối tuân theo mệnh lệnh của nó; miễn là anh sẵn sàng chết thôi. Nhưng anh, anh có can đảm làm điều đó không? Anh có thực sự có thể bất tuân nếu điều đó có nghĩa là anh sẽ chết?”
“…,” Eward không thể nói gì để bào chữa cho mình.
Eugene nhạo báng, “Như thể anh có thể làm được điều đó. Anh chỉ là một kẻ hèn nhát không thể tự bảo vệ mình mà chỉ biết trốn vào rượu và giấc mơ.”
“M-mày….” Trong khi nước mắt rơi xuống, giọng Eward tìm lại được một chút sức mạnh, “Mày… cái quái gì cho mày quyền phán xét tao?”
“Haha, được thôi,” với một tiếng thở dài, Eugene gật đầu thách thức. “Anh nghĩ rằng có gì sai với những gì ta vừa nói à? Thế sao anh không tự biện hộ cho mình đi, anh trai?”
“Mày, mày không biết gì cả. Mày—! Kể từ bốn năm trước, tất cả mọi người đều chú ý đến mày. Kể từ khi mày được nhận vào chi chính, Phụ thân—tộc trưởng đã ủng hộ mày hết mực, thế làm sao mày có thể—?!”
“Nếu có người khác nghe anh nói, họ có thể nghĩ rằng anh bị kỳ thị. Nhưng anh cũng đã nhận được rất nhiều sự ủng hộ, phải không, anh trai? Anh cũng được cho phép tiếp cận với địa mạch? Và anh cũng đã được truyền lại Bí Kíp Bạch Hoả? Sau đó, vì anh muốn học ma thuật, họ còn gửi anh đến Aroth, và anh còn được cơ hội trở thành đệ tử của một Chủ nhân của Ma Tháp. Ta có nói sai không?”
“Đó là….”
“Ta đã nhận được cùng một lượng ủng hộ như anh, anh trai. Ta không phải là tuyệt vời như vậy vì Tộc trưởng thiên vị ta hơn anh, mà chỉ vì ta đã sinh ra là tuyệt vời như vậy.”
Những lời này khiến vai Eward run lên vì tức giận.
Eugene tiếp tục, “Không chỉ sinh ra có tài năng, ta cũng đã cố gắng hết sức để trở nên tuyệt vời. Ta cá rằng ta đã làm việc chăm chỉ hơn anh nhiều, phải không, anh trai?”
"Chỉ bởi vì… cậu tài năng bẩm sinh…ta không thể nào so sánh với cậu được…!” Eward vắt ra những lời cay đắng này
“Vì vậy, đó là lý do tại sao anh lại cố gắng dấn thân vào tà thuật?” Eugene hỏi. “Đó là lý do tại sao anh sẽ ký giao ước với một tên incubus, kéo tên tuổi của gia tộc anh xuống bùn lầy và từ bỏ mọi thứ mà anh có? Và anh nghĩ mình sẽ đi được bao xa khi làm điều đó?”
Eugene thả đầu Eward ra. Cậu nhấc một ngón tay để thu hút sự chú ý của Eward và chỉ vào tên pháp sư bóng tối đang quỳ trên sàn bên cạnh họ.
" Ngay cả khi nhắm mắt chiến đấu với một tên khốn như vậy, tà cũng vẫn có thể giết hắn chỉ trong mười giây, " Eugene tự tin tuyên bố.
“…,” Eward cắn môi im lặng.
“Với sự giúp đỡ của tà thuật, anh chỉ có thể đi đến đó thôi. Anh có thực sự nghĩ rằng sức mạnh mà anh sẽ nhận được từ việc ký giao ước với một incubus sẽ tuyệt vời như thế nào? À, phải rồi. Anh có thể đã dùng nó làm trung gian để ký giao ước với Nữ Hoàng của các Quỷ Quái Đêm. Đó là điều anh mong đợi, phải không, anh trai?”
Má Eward run lên khi cậu ta nghiến răng. Trúng đích! Eugene cười khẩy và lắc đầu.