“Sao cậu lại đấu giá một món đồ vô dụng như vậy?” Gargith hỏi với vẻ mặt bối rối.
Nó chỉ là một mảnh kim loại vô danh không bán được trong khoảng thời gian dài. Là một người không mấy quen thuộc với pháp thuật, Gargith dường như không thể nhận ra bất kỳ giá trị nào của nó.
Nó rất nhỏ, chỉ bằng kích thước của ngón tay và không thể rèn lại hoặc thậm chí điều khiển bằng mana. Mặc dù giá khởi điểm là thấp nhất trong số các món đồ được đưa ra, nhưng theo suy nghĩ của Gargith, thứ đó thậm chí còn không đáng giá một triệu sal.
Eugene không nói gì. Thay vào đó, cậu siết chặt tay khi cố kiểm soát dòng suy nghĩ chóng mặt đang ập đến trong đầu cậu.
Vermouth đã sử dụng vô số vũ khí trong đời, và trong số đó, có rất nhiều thanh kiếm mạnh mẽ có khả năng lật ngược thế giới.
Ví dụ như thanh Bão Tố Wynnyd mà Eugene hiện đang sở hữu; sau đó là Thanh Kiếm Ăn Thịt Asphel, Ngọn Long giáo Kharbos, Cung Sấm Sét Pernoa, Mưa Ảo Kiếm Javel, Khiên của Gedon,....
Vũ khí nổi tiếng nhất của cậu ta là Thánh Kiếm. Mặc dù nó không được sử dụng nhiều nhưng ngày nay, nó được coi là vũ cho hiện thân của Vermouth.
Ngoài những thứ đó, còn có Ngọn Giáo Quỷ Luentos trước đây được Quỷ vương sử dụng và Búa hủy diệt Jigollath từng thuộc về Quỷ Vương Tàn Sát.
Mặc dù không bằng Thánh Kiếm nhưng tất cả vũ khí này đều để lại dấu ấn trong lịch sử, nhưng thật kỳ lạ, lại không có bất kỳ ghi chép nào về thanh 'Nguyệt Quang Kiếm'.
Theo những gì Eugene có thể nhớ, chính thanh Nguyệt Quang Kiếm đã cho họ bước đột phá trong cuộc tấn công dữ dội của Luentos và cuối cùng đánh bại Quỷ Vương Độc Ác. Tuy nhiên, trong các câu chuyện được ghi chép lại, Thánh Kiếm lại được tôn vinh trong việc tiêu diệt Quỷ Vương Độc Ác.
Qủy Vương Độc Ác không phải là nạn nhân duy nhất của Nguyệt Quang Kiếm. Ba trăm năm trước, có rất nhiều kẻ thù hùng mạnh ở Helmuth ngoài Quỷ Vương. Họ là những Quỷ tộc cấp cao - những kẻ vừa mới trở thành Quỷ Vương. Kẻ thù khác như Chúa tể ma cà rồng hay Thủ lĩnh của bộ lạc người khổng lồ. Và không phải ánh sáng rực rỡ của Thánh Kiếm đã giúp cho họ trong cuộc đụng độ với những kẻ thù hùng mạnh và mở đường tiến lên phía trước.
Thay vào đó, ó là một ánh trăng đáng sợ đã xé toạc con đường hiện hữu với sức mạnh hủy diệt.
‘Và đó dường như là một mảnh vỡ của Nguyệt Quang Kiếm,’ Eugene nghĩ.
Điều này nghĩa là thanh kiếm có thể không còn nguyên vẹn. Tuy nhiên, cậu không nghĩ ra được điều gì có thể khiến lưỡi kiếm vỡ ra thành từng mảnh. Cậu cũng không chắc chắn rằng đôi mắt của mình không tự đánh lừa mình. Cho dù những ký ức từ tiền kiếp của cậu có rõ ràng đến đâu, cậu cũng không thể đưa ra bất kỳ kết luận chắc chắn nào khi chỉ dựa vào cái nhìn thoáng qua về một mảnh nhỏ như vậy.
Một lúc sau, có người gõ cửa. Vì món đồ cậu đã đấu giá không quá lớn nên nó đã được mang đến cho cậu ngay lập tức sau khi thắng đấu giá. Eugene đứng dậy và bước ra mở cửa.
‘....Mình đã đúng,’ Eugene nghĩ khi nhìn chằm chằm vào mảnh vỡ vừa được đem đến.
Hình bóng mờ ảo duy nhất của mảnh kim loại đúng như cậu nhớ. Đây chắc chắn là một mảnh của Nguyệt Quang Kiếm. Nhưng làm thế nào mà mảnh vỡ của Nguyệt Quang Kiếm lại đến được nhà đấu giá này?
‘Đồi Kazard…’
Nơi mảnh vỡ được tìm thấy là bằng chứng xác thực hơn về danh tính thật sự của nó. Vị trí của đồi Kazard chỉ cách lâu đài của Quỷ Vương Tàn Sát một chút. Ban đầu nó là một vùng đồng bằng, nhưng sau trận chiến khốc liệt tại lâu đài Quỷ vương, toàn bộ nơi này đã trải qua một biến động lớn và trở thành vùng đồi núi.
Nó xảy ra sau khi họ đánh bại Quỷ Vương Tàn Sát, ngay khi họ rời khỏi lâu đài đó.
Họ đã phát hiện ra một hầm ngục ẩn sâu dưới lòng đất. Bởi nghi ngờ rằng Quỷ tộc có thể đã cố tình giấu nó đi, họ đã khám phá hầm ngục và tìm thấy thanh Nguyệt Quang Kiếm ngay tại trung tâm của nó.
‘....Khả năng duy nhất mà mình có thể nghĩ đến là…khi Vermouth rời khỏi Helmuth, cậu ấy đã mang thanh Nguyệt Quang Kiếm trở về nơi ban đầu và phong ấn nó ở đó.’
Vậy thì tại sao Nguyệt Quang Kiếm lại vỡ thành từng mảnh? Nhưng nếu Vermouth thật sự đã quyết định phong ấn Nguyệt Quang Kiếm, thì Eugene nghĩ rằng cậu ta biết lý do tại sao thanh kiếm lại trở nên như vậy.
Nguyệt Quang Kiếm đơn giản là quá nguy hiểm. Mặc dù Ngọn giáo Ác Ma và Búa Hủy Diệt cũng khá đáng sợ nhưng Nguyệt Quang Kiếm lại vượt trội hơn cả hai.
Thanh kiếm đáng quan ngại đó đã thừa nhận Vermouth là chủ nhân của nó, và nó luôn gây ra sự hủy diệt khủng khiếp bất cứ khi nào được rút khỏi vỏ. Vermouth không thể cảm thấy yên tâm khi chỉ phong ấn một thanh kiếm khủng khiếp và nguy hiểm đến vậy.
‘....Nó khá yên tĩnh,’ Eugene nhận xét.
Mảnh vỡ của Nguyệt Quang Kiếm hoàn toàn bất động. Nó không tạo ra cảm giác nguy hiểm nào. Chà, nếu nó thể hiện dù chỉ một phần sức mạnh khủng khiếp của ba trăm năm trước thì nó đã không bị đem ra đấu giá lâu như vậy rồi.
Với cảm giác cay đắng, Eugene đặt mảnh vỡ của Nguyệt Quang Kiếm trở lại hộp gỗ. Bây giờ nó chỉ là một mảnh vỡ vô dụng. Sẽ là một lời nói dối nếu cậu nói rằng không có bất kỳ hy vọng nào về nó. Cậu đã hy vọng rằng một chút sức mạnh nào đó của nó có thể vẫn còn.
Nhưng cho dù hiện tại nó chỉ là một khối kim loại bình thường, cậu cũng không thấy quá thất vọng. Một vật thể đáng lo ngại như vậy giờ đang nằm trong tay mình lại khiến tâm trí cậu thoải mái hơn.
[Ngài Eugene,] thiết bị liên lạc rung lên. [Ngài Eward đã đến.]
Giọng nói của người hướng dẫn vang lên. Eugene đút chiếc hộp gỗ vào áo rồi đứng dậy.
“Ta đi đây,” cậu nói với Gargith.
“Hửm? Cậu không xem tiếp sao?” Gargith hỏi.
“Không. Ta sẽ để lại thẻ của mình cho cậu trước khi đi, vì vậy hãy nói với họ rằng ta sẽ trả tiền cho giá thầu của cậu sau.”
Không thể tính phí thẻ đen nếu không có mặt chủ sở hữu để xác thực. Nhưng vì thẻ đen quá nổi tiếng nên họ có thể chấp nhận một chút chậm trễ trong việc thanh toán của Eugene.
Và nếu họ nói nó không được chấp nhận? Eugene không thật sự để tâm đến nó. Thay vào đó, nó lại là chuyện tốt cho cậu vì cậu không cần phải trả một số tiền lớn cho những quả bóng đó.
Sau khi gọi người phục vụ bằng nút bên trái, Eugene được dẫn ra ngoài nhà đấu giá. Thời gian đã trôi qua rất lâu từ khi họ vào bên trong, vì không khí lúc này đã mang hơi lạnh của buổi đêm. Tuy nhiên, đường phố vẫn rực rỡ ánh đèn. Có vẻ như đèn đường ở đây sẽ không tắt cho đến tận bình minh.
[Tôi cần phải đi đâu?] Eugene hỏi.
[Ừm...Nếu cậu đi về phía bắc của con phố, cậu sẽ thấy một cửa hàng tên là ‘Rafflesia’. Đó là nơi cậu cần đến.] người hướng dẫn giải thích.
Eugene bắt đầu đi bộ.
[Nhân tiện, cậu định làm gì vậy? Loại cửa hàng này đảm bảo an ninh nghiêm ngặt cho khách hàng của mình, vì vậy....]
Eugene không đáp lại ngay. Cậu chỉ quyết định đến đó trước mà vẫn chưa biết sẽ làm gì tiếp theo. Cậu chỉ cần - không, trước hết cậu muốn nhìn thẳng mặt Eward. Con trai cả của nhà chính sẽ phản ứng như thế nào khi đối mặt với sự thật rằng ai đó đã biết bí mật đáng xấu hổ của hắn ta?
Liệu Eward có tức giận hay không? Hay thay vì tức giận, cậu ta chỉ im lặng? Cậu ta sẽ nói lời bào chữa? Eugene không chắc chắn với suy đoán của mình lắm. Thành thật mà nói cậu chỉ muốn túm lấy cổ áo của Eward và đấm vào mặt cậu ta để dạy cho cậu ta một bài học.
‘.....Nhưng vì cậu ta rất đáng thương, nên mình sẽ cho cậu ta một cơ hội.’
Nếu Eward không đấm cho Eward đỏ mặt thì ít nhất cậu cũng muốn biết Eward đang nghĩ cái quái gì.
Khi cậu đi về phía bắc, không khí của những cửa hàng cậu đi qua bắt đầu thay đổi. Khi đến nơi, những ngọn đèn trước đây chỉ dùng cho việc chiếu sáng đã chuyển sang màu đỏ oi bức và diện mạo của những người chào đón cũng đã thay đổi đáng kể. Người đàn ông đẹp trai đang cố gắng quyến rũ những cô gái đi ngang qua, và mấy người phụ nữ kia cũng đang nở nụ cười xinh đẹp với bất kì người đàn ông nào họ thấy.
‘Vậy là có Incubi, Succubi, cũng như Ma cà rồng làm việc ở đây. Mình thậm chí có thể thấy một vài thú nhân.’
Vậy ra không chỉ có quỷ làm việc ở đây. Có khá nhiều thú nhân, họ trông như con lai giữa người và động vật, và cả người thường nữa. Cậu chẳng thèm liếc nhìn những người chào hỏi này mà nhìn lên tên của cửa hàng.
Bảng hiệu ghi ‘Rafflesia’
Cuối cùng cậu cũng tìm thấy cửa hàng sau khi đi bộ trên phố khá lâu. Bề ngoài của nó trông sang trọng hơn cậu nghĩ. Không chút do dự, Eugene tiến vào cửa hàng.
Khi đến gần, cậu gặp phải chút rắc rối, “Cậu có đến đây vì các dịch vụ của chúng tôi không?”
Năm người đàn ông to lớn đứng trước cửa hàng bước tới chặn đường cậu như thể họ đang chờ sẵn để làm vậy. Eugene nhìn chằm chằm vào chàng trai trẻ đang đứng ở giữa. Cậu ta có làn da nhợt nhạt, đôi mắt màu đỏ, đôi tai nhọn......và những chiếc sừng bé tí.
Quỷ tộc có nhiều loại khác nhau. Quỷ Bóng Đêm chỉ là một loại quỷ và bắt đầu từ ba trăm năm trước, những người khổng lồ cũng được coi là một trong những bộ tộc của quỷ. Yêu tinh bóng tối bị biến chất và ma cà rồng cũng được trộn lẫn với chúng. Vì vậy, thuật ngữ quỷ tộc không đề cập đến một chủng tộc duy nhất mà thay vào đó đề cập đến tất cả các chủng tộc được cai trị bởi Quỷ vương.
Nhưng trong số tất cả các chủng tộc này, chủng tộc có sừng, hay còn được gọi là ‘daemons’ chiếm số lượng cao nhất. Trên thực tế, daemons thậm chí có thể được coi là chủng tộc chính thống của quỷ tộc. Vào ba trăm năm trước, cả năm Quỷ vương hiện tại đều là daemons.
“.....Ta muốn vào trong,” Eugene nhìn thẳng vào con yêu tinh daemon trẻ kia.
Kể từ khi được tái sinh, đây là lần đầu cậu chạm trán với một nhóm quỷ tộc, và có một daemon trong số đó. Nếu cậu vẫn còn ở kiếp trước, con daemon đã chết trước khi họ chạm mặt nhau, nhưng Eugene không để lộ chút sát khí nào.
Daemon hỏi, “.....Đây có phải lần đầu tiên cậu ghé thăm cửa hàng của chúng tôi không?”
“Sao cơ, ta không được phép vào nếu đây là lần đầu tiên ta đến đây sao?” Eugene hỏi.
“Dĩ nhiên là không. Miễn là cậu trả phí vào cửa, cậu có thể tự do đi vào bao lâu tùy thích.”
“Phí là bao nhiêu?”
“Phí vào cửa cơ bản là hai triệu sal. Sau đó, mọi chi phí khác sẽ được tính phí theo nội dung và độ dài của giấc mơ cậu yêu cầu. Cậu vẫn muốn vào chứ?” Daemon hỏi với nụ cười yếu ớt.
Không đáp lại, Eugene rút ví ra và cho con daemon hai tấm séc.
Khi nhận được phí vào cửa, con yêu tinh ngay lập tức tránh sang một bên “ Xin hãy tận hưởng khoảng thời gian ở đây.”
Phớt lờ lời nói của hắn ta, Eugene bước vào cửa hàng.
Ngay lập tức cậu được chào đón bằng những ánh đèn đỏ và cảnh tượng của một quán bar náo nhiệt. Toàn bộ tầng một dường như được sử dụng làm quán rượu. Cậu cũng nhận ra nhiều succubi và incubi mặc những bộ đồ khêu gợi khi họ đi xung quanh để phục vụ những khay rượu và chơi trò bẽn lẽn với khách. Eugene dừng lại một lúc trước khi bắt được cảnh này.
“Cho phép tôi dẫn cậu đến chỗ ngồi nhé,” một succubi xinh đẹp đề nghị khi cô đến gần và choàng tay ôm lấy cậu.
Eugene đưa mắt nhìn lên trên, phớt lờ cô ấy. Có vẻ như tầng hai và tầng ba cũng được dùng để uống rượu. Cậu không thể phát hiện ra bất kỳ căn phòng nào trông giống như nơi được sử dụng cho những khách hàng đến đây để tận hưởng những giấc mơ.
“Chắc họ ở dưới tầng hầm,” Eugene kết luận.
Cậu có thể thấy một vài con succubi và incubi đang dẫn khách hàng xuống tầng hầm. Nếu vậy thì Eward đang ở đâu? Cậu ta đang uống rượu đâu đó hay đã bị cuốn vào giấc mơ của mình?