”....Điều này hoàn toàn khác với những gì ta mong đợi,” Eugene lẩm bẩm khi nhìn quanh đám đông nhộn nhịp.
Mặc dù không thể so sánh với bất kỳ địa điểm nào mà trước đây cậu đã ghé qua, nhưng nó vẫn khá đông đúc. Vì nó đã là một thị trường chợ đen được phê duyệt ngầm, nên chẳng phải sẽ tốt hơn nếu nó hoàn toàn phát triển thành một địa điểm thu hút khách sao?
“Thẻ vào là hai triệu sal,” ai đó đã nói khi thấy họ đang ngơ ngác nhìn quanh.
“Cái gì?” Eugene hỏi, vẫn còn bị phân tâm.
“Hai triệu sal,” giọng nói lặp lại.
Bóng dáng to lớn chặn lối vào đang liếc mắt nhìn họ một cách dữ dội. Hắn ta không lùi bước ngay cả khi đối mặt với Gargith, người to lớn hơn hắn. Nếu không có bản lĩnh và kỹ năng đó, ngay từ đầu hắn đã không thể làm người gác cổng của Phố Bolero.
“Đó là ba triệu sal cho hai người,” người bảo vệ nói thêm.
Eugene mở ví. Cậu đếm bốn tấm séc và đưa cho người bảo vệ. Sau đó, hắn quấn một chiếc vòng giấy quanh cánh tay của Eugene và Gargith.
“Chỉ riêng phí vào cửa đã là hai triệu sal. Nó quá đắt,” Gargith phàn nàn.
“Hai triệu mỗi người chỉ là phí vào phố thôi. Mỗi cửa hàng ở đây còn đặt phí vào cửa riêng,” Eugene giải thích.
“Thật điên rồ.”
Mặc dù phí vào cửa khá đắt đỏ với mọi điểm du lịch mà cậu từng thấy ở Aroth, nhưng phí vào cửa Phố Bolero vẫn cao hơn Gargith dự kiến.
“Họ nói rằng chỉ cần bước vào một quán rượu rẻ tiền cũng có thể tiêu tốn ít nhất vài triệu sal. Đối với nơi đấu giá, cần phải trả thêm năm triệu sal mới được vào,” Eugene giải thích thêm.
“Chẳng phải cậu nói đây là lần đầu tiên đến đây sao, Eugene?” Gargith hỏi.
“Ta đã nghiên cứu trước khi đến đây.”
Khi Eugene lắc đầu thất vọng với Gargith, cậu liếc xuống nhìn chiếc vòng cổ trên tay mình. Đó là một chiếc vòng tay bằng giấy đáng giá hai triệu sal. Cậu kéo nhẹ nó nhưng nó không gãy.
Chiếc vòng tay này là bằng chứng nhận dạng trong Phố Bolero. Chứng minh thư không được sử dụng ở đây. Chiếc vòng này và tiền là tất cả những gì mọi người cần.
“Đi thôi,” Eugene nói.
“Không phải cậu nói có việc cần làm sao?” Gargith hỏi.
“Ta sẽ lo việc đó khi thời cơ đến. Giờ hãy đến nơi đấu giá và kiếm cho mình một vài chỗ ngồi bên trong.”
Eugene đút một tay vào túi áo choàng. Cậu đặt một vật kết nối ma thuật nhỏ ở đó. Thứ này cậu đã mua để giữ liên lạc với một người đồng hành khác đang ở đâu đó trên con Phố Bolero rộng lớn này.
[Cậu đã đến rồi sao?] một giọng nói vang lên.
[Sao anh biết?] Eugene hỏi lại.
[Phạm vi liên lạc tối đa của thứ này tương đương với chiều dài Phố Bolero. Tôi biết cậu đang ở đây khi tín hiệu đến.]
Giọng nói khàn khàn có thể nghe thấy từ thiết bị liên lạc đến từ người hướng dẫn mà Eugene đã gặp vào ngày đầu tiên cậu đến Aroth. Eugene đã tìm thấy anh ta vào ngày hôm trước và thuyết phục anh ta làm gián điệp cho mình bằng một khoảng tiền lớn.
Nhiệm vụ rất đơn giản. Người hướng dẫn chỉ cần lảng vảng quanh hang succubi và ra hiệu cho Eugene khi anh ta nhìn thấy Eward. Eugene đã lo lắng rằng Eward cũng có thể sử dụng phép biến hình khi cậu ta đến, nhưng....
- Không cần phải lo lắng, Eward không sử dụng phép biến hình.
- Huh?
- Cậu ta...ừm... Tôi nghe nói rằng cậu ta mặc cùng một chiếc áo choàng mỗi khi đến đó. Và trong khi cậu ấy không mang theo bất cứ thứ gì có gắn huy hiệu của gia tộc cậu, thì chiếc mũ trùm đầu của cậu ấy thường trượt xuống và để lộ mái tóc hoa râm.
- Anh ta thực sự là một thằng điên.
Eward dường như đang tận hưởng sự chú ý từ việc bí mật tiết lộ danh tính của mình. Với một người luôn có vẻ mặt hờ hững khi trở lại nhà chính và thậm chí còn cụp mặt xuống và khom vai mỗi khi đứng trước Tòa tháp… cậu ta thực sự đang tận dụng cơ hội để giải tỏa và thể hiện ra danh tính của mình trên con phố mà ai cũng cảm thấy xấu hổ khi bị bắt gặp sao?
‘Nếu hắn là con mình, mình sẽ đánh nó một trận nhừ tử để bỏ cái thói hư tật xấu này.’
Dù chưa có con trai nhưng Eugene vẫn có suy nghĩ này.
“Cậu sẽ phải trả phí vào cửa nhà đấu giá.” Eugene nói với Gargith.
“Được rồi,” Gargith đồng ý.
“Còn về những.....tinh hoàn của gã khổng lồ....Nếu chúng quá đắt, ta sẽ không cho cậu mượn tiền.”
“Sao cậu có thể nói điều đó khi chúng ta đã đến đây cơ chứ?”
“Nghĩ thử xem. Đúng là Tộc trưởng đã tặng ta tấm thẻ đen này, nhưng nếu ta tiêu quá nhiều tiền chắc chắn ông ấy sẽ tức giận.”
“Cậu nói đúng.”
“Nếu Tộc trưởng hỏi ta đã tiêu nhiều như vậy vào việc gì....ta biết nói cái quái gì bây giờ? Cậu nghĩ rằng ta sẽ trả lời rằng ta đã mua một số tinh hoàn của người khổng lồ? Có đánh chết ta cũng không thừa nhận chuyện đó.”
“Ta sẽ trả lại cậu sau.”
“.....Không, ai quan tâm chuyện đó chứ. Ta đang nói với cậu rằng việc ta sẽ chính miệng từ chối thú nhận chuyện mua những viên tinh hoàn của người khổng lồ ...!”
“Nếu cậu lo lắng đến thế thì ta sẽ giải thích thay cho cậu.”
Cậu ta muốn bao nhiêu tiền để mua những viên tinh hoàn khổng lồ đó? Eugene khịt mũi khi nhìn vào ánh mắt đầy mong đợi của Gargith.
Khi bước vào nhà đấu giá, họ đã được thông báo: “Cấm xâm phạm vào phòng của những vị khách khác và mọi cuộc trò chuyện phải được giữ kín riêng giữa hai người.”
Dù Phố Bolero tổ chức không ít buổi đấu giá nhưng tất cả các nhà đấu giá đều có chung một quy tắc đó là giữ kín việc đấu giá. Ngoại trừ người đồng hành, mọi người đều được dẫn đến mỗi căn phòng khác nhau để giữ cho cuộc đấu giá được ẩn danh.
Sau khi trả phí vào cửa cho mỗi người là năm triệu sal, người gác cổng của nhà đấu giá sẽ dẫn họ xuống tầng hầm và tiếp tục giải thích, “Sẽ có ba nút nằm trong căn phòng của mọi người. Nếu muốn đặt giá thầu, vui lòng nhấn nút giữa. Nếu muốn tăng giá, vui lòng nhấn vào nút bên phải. Và nếu các vị cần bất kỳ sự trợ giúp nào khác, vui lòng nhấn vào nút bên trái.”
“Eugene và Gargith được dẫn vào một căn phòng rộng rãi. Cửa sổ thủy tinh mờ đục bao phủ ở phía trước căn phòng và không thể nghe thấy âm thanh nào phát ra từ bên ngoài. Khi họ đã ngồi xuống, người phục vụ che mặt đã mang nước đến cho họ.
“Quý khách có muốn thưởng thức rượu không?” người phục vụ hỏi.
“Không, không cần đâu,” Gargith trầm giọng trả lời.
Chỉ dựa vào vẻ ngoài thì có thể không tin được nhưng Gargith vẫn chỉ mới mười tám tuổi.[1] Tất nhiên, tuổi tác không phải là vấn đề trên Phố Bolero. Đây là nơi mà ngay cả một cậu bé mười tuổi cũng có thể mua rượu, miễn là chúng có tiền.
Gargith nói: “Ta nghĩ cậu sẽ chẳng bận tâm đến buổi đấu giá.”
“Ta cần làm gì đó để giết thời gian, và ta hơi tò mò về những gì có thể xảy ra,” Eugene ngả ghế ra sau.
Cửa sổ phía trước bỗng dao động và hình bóng của một người đàn ông phản phiếu trên tấm kính đột nhiên xuất hiện. Người đàn ông đó đeo mặt nạ và mặc một chiếc áo đuôi tôm lạ mắt.
“Vào đêm trăng tròn vô cùng đẹp đẽ này, chúng tôi xin cảm ơn quý khách đã tìm đến buổi đấu giá của chúng tôi,” Người đàn ông cúi đầu tiếp tục nói: “Nhà đầu giá của chúng tôi chủ yếu kinh doanh các vật liệu ma thuật quý hiếm có nguồn gốc từ Helmuth. Như quý vị có thể biết, có rất nhiều nhà đấu giá nằm trên con phố này. Tuy nhiên, tôi rất tự tin rằng nhà đấu giá của chúng tôi là độc nhất khi nói đến các vật liệu ma thuật có nguồn gốc từ ‘Helmuth’.”
“....Thật bất ngờ, ta nghe nói rằng trên con phố này thậm chí còn có một nhà đấu giá nô lệ,” Gargith đề cập.
“Thật sao,” Eugene phản ứng đầy ngạc nhiên.
Chế độ nô lệ là một kiểu hình lỗi thời và xấu xa đã bị bãi bỏ trong kiếp trước của cậu.
“Nhà giả kim đã nói với ta về điều đó,” Gargith tiết lộ. “Mặc dù chế độ nô lệ vẫn bị nghiêm cấm....họ nói rằng nô lệ bất hợp pháp vẫn đang được buôn bán bí mật. Họ cũng nói rằng những nộ lê được buôn bán chủ yếu là quỷ tộc.”
‘Thế giới thật sự điên rồi’, Eugene lắc đầu.
Quỷ tộc thật sự bị bắt làm nô lệ và bán cho con người? Eugene không thể chấp nhận điều đó. Tất nhiên cậu đã nhìn thấy khá nhiều nô lệ bất hợp pháp trong kiếp trước. Yêu tinh đã mất nơi cư ngụ vào tay Quỷ vương, thợ thủ công người lùn và nhân mã - giống quái thú nguyên thủy.......Họ càng đến gần Helmuth, cậu càng thấy nhiều nô lệ.
Tuy nhiên, đây là Aroth, không phải Helmuth.Và thay vì bán nhân loại, họ lại bán người quỷ tộc làm nô lệ? Cho con người?
“Vật phẩm đầu tiên của chúng tôi là chiếc sừng của Valarex. Hãy bắt đầu cuộc đấu giá với mười triệu sals.”
Với thông báo này, buổi đấu giá bắt đầu. Khi nói đến những vật liệu ma thuật có nguồn gốc từ Helmuth, Eugene tự tin rằng mình là một chuyên gia.
“Thịt Valarex thật sự dai,” Eugene nhớ lại một kỷ niệm hơi khó chịu.
Khi giữ thăng bằng trên hai chân sau của chiếc ghế, Eugene tiếp tục quan sát cuộc đấu giá.
“Quả của Prosia.”
“Rễ của Mandragora.”
“Những nụ hoa của Yuzerak.”
“Có cả một con Turas Spider còn sống. Độc của con này.....”
“Cậu có chắc rằng tinh hoàn của người khổng lồ sẽ xuất hiện tối nay không?” Eugene hỏi.
Tất cả những thứ đang được trưng bày đều là vật phẩm quý hiếm, nhưng không có thứ gì thu hút được Eugene. Đảo mắt sang một bên, cậu nhìn thấy Gargith đang ngái ngủ.
“Nó sẽ....nó sẽ xuất hiện,” Gargith khẳng định trong khi ngáp. “Ta nghe nói nó sẽ được đấu giá trong tối nay.”
“Cậu có chắc về điều đó không?”
“Tin đồn nói thế.”
“Sẽ tốt hơn nếu nó không xuất hiện, vậy thì ta không cần phải lãng phí bất kỳ khoảng tiền nào cho nó,” Eugene lầm bầm khi nhấp một ngụm nước.
“Vật phẩm tiếp theo là......một vật bằng kim loại được làm từ một loại khoáng chất đặc biệt. Nó là một mặt hàng khá rắc rối bởi đã không bán được trong một thời gian dài. Phiên đấu giá của chúng tôi không thể nhìn thấu giá trị của vật phẩm này, nhưng có lẽ một trong những vị khách đến đây ngày hôm nay sẽ có cái nhìn sâu sắc về giá trị thật của vật liệu này.”
Không giống như những lần trước, bài nói hiện tại của hắn ta khá dài.
“Vật thể bằng kim loại được tìm thấy ở Những ngọn đồi Kazard của Helmuth. Nếu nó được đặt dưới ánh trăng, nó sẽ phát ra ánh sáng cực kỳ đẹp đẽ, nhưng....thành thật mà nói, nó dường như chẳng có tác dụng gì ngoài điều đó. Mặc dù hơi khó để chế tạo, nhưng nó dường như cũng không phản ứng với mana.”
Họ đã nói rằng họ đã không thể bán nó trong một thời gian dài, đó là lý do tại sao nó có lời giải thích như vậy. Vì các mặt hàng khác đã nhận được giá thầu ngay từ khi tên của chúng được sướng lên, nên không cần phải giải thích dài dòng.
“Nó có thể là một lựa chọn tốt như một vật trang trí để đặt bên cửa sổ phòng ngủ của bạn, vì nó tỏa sáng khá đẹp dưới ánh trăng....”
Những vị khách đến đây tối nay không để đấu giá những thứ như vậy. Có thể làm được gì với một mảnh kim loại cứng thông thể rèn lại và thậm chí không phản ứng với mana?
Tuy nhiên, Eugene lại nhìn vật kim loại đó với ánh mắt kì lạ. Mảnh kim loại chỉ to bằng ngón tay cái, nhưng cậu nhận ra đó là mảnh vỡ của một thứ khác.
“.....Chúng ta sẽ bắt đầu đấu giá với giá một triệu sal.”
Các mặt hàng được tiết lộ cho đến hiện tại đều có giá cơ bản ít nhất là mười triệu sal. Do đó, vật phẩm kim loại này có giá cực kỳ thấp.
Eugene ngay lập tức nhấn nút.
“Eugene?” Gargith quay sang nhìn Eugene.
[Ah....Cậu có muốn đặt giá không?]
“Một triệu sals,” Eugene nói không chút do dự.
Cậu biết mảnh kim loại đó là gì.
Một lưỡi kiếm lờ mờ hầu như không tỏa sáng khi ở ngoài ánh trăng.
Sự hủy diệt dưới dạng một thanh kiếm.
Thanh kiếm đã khiến Thánh Kiếm phải chịu thua.
Một thanh kiếm đã bị xóa khỏi lịch sử.
Nguyệt Quang Kiếm.
1. Độ tuổi uống rượu hợp pháp ở Hàn Quốc là 19 tuổi.