Luân Hồi Khốn Kiếp

Chương 5: GIA TỘC LIONHEART  (3)

Trước Sau

break

 

Cyan chẳng phải tên ngốc. Tất nhiên, nó biết rằng Eugene đang tập múa thương để rèn luyện thể chất.

 

Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên trong đời nó chứng kiến cái kiểu luyện tập ngu ngốc như vậy. Khoác một tấm áo giáp xích to quá khổ, buộc bao cát vào cả hai cánh tay và vung một cây thương cũng treo đầy bao cát; thực sự có loại tập luyện kiểu  này hả?

 

Ít nhất là theo quan điểm của Cyan, phương pháp tập luyện như vậy chẳng có ý nghĩa gì. Nó quá dã man và tàn khốc. Tên kia chỉ đang vung ngọn thương một cách loạn xạ, chẳng có bất kỳ phương thức hay kỹ thuật đặc biệt nào, và hắn ta còn chẳng có khả năng kiểm soát cơ thể của mình đến mức phải lảo đảo chỗ này chỗ kia; này cũng gọi là tập luyện sao?

 

‘Thằng ngốc nhà quê này. Hắn ta nỗ lực như vậy chỉ để nhận một chút chú ý.’

 

Mặc dù chiếc áo giáp trông rất lớn, nhưng nhìn vào tình trạng của nó, nó chắc chắn phải được làm từ loại sắt vụn rẻ tiền nhất. Nên nó không thể nặng như vẻ bề ngoài.

 

Còn với những bao cát, trông có vẻ nặng đấy , nhưng nhìn cái cách chúng nảy lên khi tên kia di chuyển, đứa ngu cũng hiểu rằng, mặc dù cái thứ kia có vỏ bọc bằng da dày, nhưng hầu hết chúng đều trống rỗng.

 

‘Dù thèm khát sự chú ý đến vậy, nhưng ngu cũng phải có giới hạn thôi chứ. Gan hắn ta to cỡ nào  mà dám bày trò bịp bợm  ngu ngốc như vậy chứ…?’

 

Thật ra nó có thể hiểu được. Thằng nhóc này là một gã quê mùa đến từ một vùng nông thôn hẻo lánh mà chẳng ai biết đến, và thậm chí trong mấy chi thứ thì  Eugene là đứa thấp kém nhất, tức là nó ở tận đáy của sự hạ tiện. Có lẽ hắn ta đã quyết định làm một việc như thế này sau khi nhận được vài lời khen từ cha mẹ.

 

Nếu không thực hiện một mánh khóe ngu ngốc thế này, thì không đời nào hắn ta đáng được để mắt đến. Dù vậy, thực tế thì cái nỗ lực giả tạo của hắn ta lộ liễu đến mức khiến nó trở nên hề hước.

Tuy nhiên, thật không may, tên khốn dám cả gan mắng Cyan là đồ ngốc thì không hề vui chút nào, và thực tế là, nó còn rất đáng hận. Hít lấy một hơi thật sâu để trấn tĩnh bản thân, Cyan chỉ tay vào Eugene.

 

"Xin lỗi mau."

 

"Vì cái gì?" Eugene hỏi.

 

“ Ngươi dám giả bộ không biết? Xin lỗi vì đã xúc phạm trí thông minh của ta!”

 

“Xin lỗi nha” Eugene trả lời ngay lập tức.

 

Nhưng mà Cyan vẫn chưa hài lòng với lời xin lỗi này. Cặp mắt híp lại không giấu nổi vẻ kiêu hãnh, hắn tự đắc hếch cằm.

 

—————————————————————

 

"Ngươi nên cúi thấp đầu xuống và bày tỏ lời xin lỗi một cách chân thành hơn đi!" Cyan ra lệnh.

 

“Không phải chúng ta cùng tuổi sao?” Eugene hỏi nhưng đầu cậu chẳng buồn cử động. “Cậu mười ba tuổi. Ta cũng mười ba. Điều đó có nghĩa là chúng ta là bạn đồng trang lứa, vậy tại sao ta phải cúi đầu?”

 

“Không đời nào ngươi với ta có thể làm bạn được!”

 

‘Chúng ta không phải là bạn? Vậy thì tại sao lại đến bắt chuyện với ta một cách tùy tiện ?

 

Eugene cố che đi sự xấu hổ trong lòng bằng một cái tặc lưỡi. Trong lòng cậu giờ đây rất bối rối, cậu tự hỏi: “Mày nghĩ mình đang làm cái gì vậy?”

 

Tính cả những năm sống ở kiếp trước và số tuổi hiện tại thì bây giờ cậu cũng là ông chú hơn năm mươi rồi. Chênh lệch tuổi tác nhiều như thế, chẳng phải thật trớ trêu khi cậu lại đánh nhau với một đứa nhóc mười ba tuổi vắt mũi còn chưa sạch sao, nhất là khi thằng nhóc này lại là một trong những hậu duệ của đối thủ ở tiền kiếp?

‘Chà, vậy thì sao? Kiếp trước là dĩ vãng rồi. Bây giờ, mình mới mười ba tuổi thôi.'

 

Thấy Cyan không trả lời, Eugene khiêu khích, “Như ta đã nói, cách cậu nói chuyện với tôi kiểu gì vậy? Vậy là cậu không chỉ mù về thương mà còn tịt cả phép xã giao nữa à?”

 

"Cái này…." Mặt của Cyan bây giờ sượng trân, đôi mắt cậu ta mở to và chẳng thốt ra được từ nào.

 

Là một người từ nhỏ đã luôn được nuông chiều, cậu ta được ông bà già nuông chiều đến nỗi không quen với kiểu cãi vã trẻ con này.

 

"Cái …. Cái đồ táo tợn này…”

 

Lợi thế lớn nhất của việc là một đứa trẻ là nó có thể hành động theo cảm tính của mình, chúng không cần phải khổ sở kìm nén mà có thể bộc phát những cảm xúc đó bất cứ lúc nào. Vì vậy, mặc dù không quen với kiểu cãi vã này, nhưng Cyan đã dựa vào cảm tính của mình - trút hết cảm xúc của mình lên người khác. Với những sải chân dài, cậu ta tiến thẳng đến đối mặt với Eugene.

 

—————————————————————

 

“Ngươi đúng là không biết thân biết phận…! Chỉ vì họ của ngươi có tên Lionheart, mà ngươi nghĩ rằng thân phận của ngươi cũng giống những người mang họ Lionheart chúng ta?”

 

"Không có. Ta nhận thức được sự khác biệt. Ta đến từ một chi phụ, còn cậu thuộc chi chính”. Eugene giơ ngón tay chỉ về phía dinh thự to lớn của gia tộc. 

“Nhà của cậu ở đằng kia. Nhà của ta thì… nó ở hướng nào? Dù sao đi nữa nó cũng cách xa nơi này.”

 

“Biết rõ như vậy, ngươi còn dám ở trước mặt ta làm càn?” Cyan giận dữ buộc tội.

 

“Ta chẳng có ý gì cả. Ta chỉ muốn cho cậu biết một vài sự thật mà cậu có vẻ đã bỏ lỡ. Đầu tiên, cậu hỏi ta đang làm gì trong khi nhìn ta, nên ta mới trả lời. Sau đó, cậu yêu cầu ta xin lỗi, và ta làm rồi đó.”

“Ngươi cũng hồn nhiên và vô tư quá nhỉ,” Cyan khạc một ngụm nước bọt rồi nhanh chóng bịt mũi lại. “Với lại cơ thể ngươi thật thối. Bốc lên mùi phân bò trộn lẫn với mồ hôi kinh tởm! Nó thối vô cùng.”

 

“Sống trên đời hơn 13 năm, ta chưa bao giờ đến gần phân bò, vậy cậu đang nói ai có mùi phân bò?” Eugene tỏ vẻ tò mò hỏi.

 

“Nếu vậy, đó chính là mùi hôi thối bốc ra từ người tên khốn nhà ngươi…! Tất cả, tất cả là do cơ thể bẩn thỉu của ngươi bốc ra.”

 

“Ồ, lát ta sẽ tắm rửa một chút.”

 

“Không, phắn đi tắm ngay. Nếu tắm xong hãy đi dọn dẹp cái cỗ xe chết tiệt mà ngươi đã ngồi!

 

"Xe?"

 

“Bởi vì mùi thối từ cơ thể ngươi chắc chắn đã bám vào chỗ ngồi! Vì vậy, ta ra lệnh cho ngươi hãy đi làm sạch nó!”

 

“Sao ta phải làm thế?”

 

“Bởi vì mùi phân từ tên khốn nhà ngươi bốc ra khắp xe ngựa khiến ta chết ngạt” Cyan cao giọng và hét chói tai.

 

Vì khoảng cách giữa hai người quá gần, mỗi lần Cyan hét lên, “tinh tuý” từ miệng cậu ta đều văng hết vào người Eugene. Eugene cau mày và lùi lại một bước. Mặc dù Eugene chỉ rút lui vì không muốn bị phỉ nhổ, nhưng Cyan vẫn tự mãn với nụ cười đắc thắng vì tưởng đã ép Eugene phải lùi lại.

 

“Hơn nữa, ngươi cần phải dập đầu xin lỗi ta. Ta vẫn chưa chấp nhận lời xin lỗi của ngươi vì dám gọi ta là đồ ngốc, dám nói ta không biết phép tắc, à và dám đặt bản thân ngang hàng với ta trong khi mình chỉ là chi thứ. Phạm phải những điều đó thì dập đầu quá là nhẹ với ngươi rồi-”

 

Không đợi Cyan nói xong, Eugene quay sang Nina và nói, “Nina.”

 

“V-vâng.”

 

“Cô là người phục vụ riêng của ta, phải không?”

 

“Vâng… Mặc dù tôi không xứng đáng với vai trò này, nhưng tôi đã tạm thời được chỉ định làm hầu cận riêng của ngài Eugene.”

 

“Nếu đã như vậy, thì thay vì đứng đó vã mồ hôi dưới ánh nắng mặt trời, hãy đi lau chiếc xe ngựa mà ta đã ngồi đi.”

 

"...Vâng?"

 

Nina vốn đã quyết định rằng nếu Cyan và Ciel cảm thấy buồn chán và rời đi, thì tất nhiên cô ấy sẽ tự mình dọn dẹp chiếc xe ngựa. Vì vậy, cô ấy không nghĩ rằng Eugene đang đưa ra một mệnh lệnh vô lý cho cô ấy, bởi vấn đề chỉ là thực hiện nhiệm vụ ngay bây giờ hay sau đó mà thôi.

 

Tuy nhiên, Nina không thể hiểu tại sao Eugene lại ra lệnh như vậy trong hoàn cảnh hiện tại. Cậu ấy không nhận ra rằng một trong những cặp song sinh quỷ quái đang đứng ngay trước mặt mình sao? Hành vi của Eugene cho thấy cậu hoàn toàn coi thường mệnh lệnh của Cyan.

 

—————————————————————

 

"Ngươi nghĩ mình đang làm cái gì vậy hả ?" Cyan gào lên.

 

“Ta đang cố làm cho cỗ xe được sạch sẽ thôi mà,” Eugene giải thích.

 

"Ta đã nói ngươi phải tự làm điều đó cơ mà!"

 

“Tại sao ta phải làm vậy khi đã có người làm việc đó cho ta?”

 

“Ta đã ra lệnh cho ngươi làm sạch xe ngựa!”

 

“Và cậu là ai mà ra lệnh cho ta?”

 

“Ta… ta là Cyan Lionheart.”

 

“Được, và ta là Eugene Lionheart. Rất vui được gặp cậu,” với vẻ mặt nhàm chán, Eugene vẫy tay.

 

Chứng kiến cảnh này, Ciel cố lấy hai tay che đi nụ cười toe toét trên miệng vì cô thích thú với cái cảnh quai hàm của Cyan đang há ra một cách ngu ngốc.

 

“Và ta là Ciel Lionheart,” Ciel tự giới thiệu, nhưng vẫn không giấu được tiếng cười khúc khích.

 

Sau khi thoáng liếc nhìn cô em gái táo tợn của mình, Cyan hít một hơi thật sâu.

“Ngươi… ta sẽ không đời nào làm bạn với ngươi.”

 

“Thật đáng tiếc” Eugene nhận xét với vẻ mặt không quan tâm.

 

Phớt lờ Eugene, Cyan tiếp tục, "Bởi vì ngươi lại tiếp tục phớt lờ mệnh lệnh của ta."

 

“Đó là bởi thân phận của ta không bắt buộc phải nghe theo mệnh lệnh của cậu.”

 

“Và hơn nữa… lần trước ngươi cũng xúc phạm ta,” Cyan cuối cùng cũng kết thúc.

 

“Ồ,” Eugene dí dỏm đáp trả.

 

Với mỗi lời thốt ra từ miệng Eugene, thì cơn thịnh nộ trong lồng ngực của Cyan lại bùng lên dữ dội.

 

“Tại sao hắn lại đứng đây nói chuyện với tên khốn này chứ? Đây không phải là lý do tới đây và tiếp cận thằng nhóc chân đất mắt toét này.

 

Thân là thiếu gia của dòng chính danh giá, một khi cậu ta ra lệnh, chẳng ai dám phản đối lại mệnh lệnh của cậu ta . Đầu của Cyan sắp nổ tung vì thằng nhãi kênh kiệu và xấc xược kia rồi.

 

‘Vậy, anh trai, anh sẽ bỏ qua điều đó sao?’ Ciel dựa vào anh và chớp chớp hàng mi chờ đợi.

 

“Một cuộc đấu tay đôi,” Cyan trả lời câu hỏi bông đùa của cô.

 

Đây không phải là nỗ lực để đáp ứng kỳ vọng của cô em gái dành cho cậu, mà vì Cyan không thể chịu đựng được việc bị coi thường thêm nữa. Bị cái thằng nhà quê này vắt mũi khinh thường như vậy, nếu không làm gì để đáp trả, cậu biết rằng mình sẽ phải sống trong những sự trêu ghẹo dưới tay em gái mình.

 

“Ngươi dám coi thường và xúc phạm ta. Vì vậy, ta sẽ thách đấu với ngươi.” Cyan tuyên bố.

 

“Tư duy đỉnh cao gì đây” Eugene ôm bụng cười nhạo cái suy nghĩ lố bịch của Cyan.

 

Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng thứ gì đó giống như một lời thách đấu sẽ phát ra từ miệng của đứa trẻ mười ba tuổi này.

 

“Này anh bạn nhỏ, một việc như thách đấu không phải chuyện cậu nên tùy tiện làm,” Eugene khuyên thằng nhóc.

 

“Ai là bạn nhỏ của ngươi?” Cyan vặn lại một cách giận dữ.

 

“Nếu cậu không muốn làm bạn, thì tốt thôi. Dù sao đi nữa đừng nói mấy chuyện mà cậu sẽ phải hối hận và hãy đi đi. Đừng làm phiền ta nữa.”

 

“Ngươi đang sợ hãi chứ gì?” Cyan hất cằm về phía Eugene một cách đầy tự hào như thể thằng nhóc đã biết trước rằng Eugene sẽ phản ứng như vậy.

 

Dù không phải là một hành động khiêu khích rõ ràng, nhưng Eugene nheo mắt lườm Cyan khi cậu ta lặp lại lần nữa, "Sợ à?"

 

"Phải rồi. Rõ ràng là ngươi đang sợ hãi. Nếu tên nhãi nhà ngươi quá sợ để đấu tay đôi với ta, thì hãy xin lỗi mau lên."

 

 “Vậy ta phải làm gì nếu ta nói không sợ, nhưng ta không muốn đánh nhau, và ta không muốn xin lỗi?”

 

“Ngươi không biết hai chữ danh dự viết thế nào à?”

“Ta biết rằng đó không phải là một từ mà cậu nên thốt ra một cách nhẹ nhàng như vậy.”

 

“Ngươi… Ngươi lại xúc phạm ta?”

—————————————————————

Vì lý do nào đó, Cyan luôn cảm thấy mình bị xúc phạm nặng nề mỗi khi Eugene lên tiếng. Như không thể chịu được nữa, Cyan đưa tay vào túi trước ngực.

 

“Đừng,” Eugene cau mày. “Một trận đấu không phải là thứ mà cậu liều lĩnh lao vào.”

 

“Thằng khốn. Nó nghĩ mình là ai mà cứ bảo ta phải làm gì?” Cyan quắc mắt nhìn Eugene và nghĩ rồi cậu ta mau chóng rút chiếc khăn tay ra.

 

“Nếu sợ thì cứ thừa nhận đi! Đừng cố chạy trốn khỏi cuộc đấu của chúng ta bằng cách phun ra mấy lời phủ nhận này! Bố mẹ ngươi không dạy ngươi danh dự nghĩa là gì sao?!”

 

“Ồ,” Eugene nghiêng đầu trước những lời buộc tội này.

 

Trong khi Eugene nhìn hắn như một tên ngốc, thì Cyan lại vui mừng khi nghĩ rằng Eugene cuối cùng cũng thua cuộc trước sự khiêu khích của cậu. Vì vậy thằng nhóc đưa chiếc khăn tay ra và mở rộng ra như mời Eugene nhìn cho kĩ.

 

“Đây thực sự là lần cuối cùng ta nói điều này. Hãy cầu xin ta tha thứ, và sau đó…”

 

“Tung ra đi,” Eugene cởi bỏ những bao cát treo trên người. "Cậu muốn đấu tay đôi, vậy hãy làm đi."

 

"...Huh?" Cyan đáp lại một cách ngớ ngẩn.

 

Tôi đã nói, tung nó lên.

 

Bịch!

 

Bao cát trên cánh tay trái của cậu rơi xuống đất. Mặt của Cyan ngẩn ra và đông cứng tại chỗ khi cú va chạm tạo ra một lớp bụi dày trong không trung.

 

"...Ngươi…"

 

“Chiếc khăn tay, cậu có định ném hay không đây ?” Eugene thúc giục.

 

Bịch!

 

Bao cát trên cánh tay phải của cậu cũng theo đó mà rơi xuống. Cuối cùng, Eugene cởi chiếc áo khoác giáp sắt và ném nó ra đằng sau. Chiếc áo bay khá xa trước khi rơi xuống đất tạo thành một âm thanh chói tai. Cyan há hốc mồm trước cảnh tượng này.

 

“Oa.” Từ đầu đến giờ Ciel vẫn thưởng thức cuộc chiến với tư thế của người qua đường, nhưng bây giờ, con nhóc cũng phải cảm thán cảnh tượng trước mắt

Eugene cúi xuống và bắt đầu cởi bao cát buộc ở chân.

 

“...Ngươi… Ngươi hẳn đã luyện qua mana của mình...!" Cyan, tên nhãi cho đến thời điểm này chôn chân tại chỗ với cái miệng không khép lại được và hét lên trong sự phẫn nộ.

 

Những đứa trẻ thuộc chi thứ không được phép rèn luyện mana cho đến Nghi thức Truyền thừa huyết thống. Đây là nghi thức lâu đời của gia tộc Lionheart. 

Chỉ những đứa trẻ của chi chính mới có thể trải qua huấn luyện mana và dùng vũ khí thực sự khi còn nhỏ.

 

Giờ nghi thức linh thiêng này bị chà đạp ngay trước mắt cậu. Chuyện này không còn là vấn đề mà cậu có thể đáp trả bằng sự tức giận thông thường được nữa.

 

—————————————————————

 

“Ta vẫn chưa luyện qua nó mà?” Eugene trả lời với vẻ bối rối.

 

Cậu không hề nói dối. Từ lúc mấy đứa trẻ cùng lứa biết bò thì cậu đã có thể rèn luyện mana nhưng cậu đã không làm điều đó.

 

Đó là bởi vì cậu không muốn khiến cha mình, Gerhard, gặp rắc rối không đáng có; vả lại, là hậu duệ của Vermouth tái thế, nên cậu muốn dùng phương pháp huấn luyện của Vermouth thôi.

 

“Ngươi nói hay lắm…! Nếu không rèn luyện mana, làm sao Ngươi có thể chịu được trọng lượng như vậy?!

 

“Ta từng được huấn luyện khi lên bảy.”

 

“Phét lác!”

 

“Không thử thì sao biết được. Nếu vẫn còn nghi ngờ thì nhào vô.”

 

Eugene ngồi xuống và bắt đầu cởi những bao cát ra khỏi ngọn thương. Mặc kệ Cyan đang trợn tròn mắt nhìn khi nó cảm thấy ánh mắt thích thú của em gái mình đang dán vào tên khốn đó. Cậu ta cũng nhận thấy cả ánh mắt khiếp sợ của Nina, người không biết nên làm gì lúc này .

 

Những người hầu của tòa nhà phụ cũng tỏ ra tò mò với sự hỗn loạn từ khu huấn luyện và túm tụm tại nhìn lén qua cánh cửa sổ.

 

Cyan là người mở đầu trận chiến.Cậu ta cũng là người đã rút khăn tay, quấy rầy Eugene bất chấp sự phản kháng của cậu ấy , và cuối cùng là xúc phạm danh dự của Eugene. Đến bước này thì cậu ta không thể quay đầu. Hơn hết, cậu ta cần luận tội một kẻ thấp kém dám cả gan luyện mana trước nghi thức Truyền thừa Huyết thống.

Nếu thực sự Eugene đã luyện qua mana, thì cậu ấy phải bị trừng phạt. Nhưng nếu Cyan im lặng và lùi bước vào thời điểm này,thì hiển nhiên em gái cậu không chỉ chế giễu cậu vài ba ngày mà sẽ theo cậu ta suốt đời mất. Vì vậy, làm gì thì làm, Cyan trước hết phải nhặt thanh kiếm gỗ rơi gần đó. Đó là thanh kiếm gỗ mà Eugene đã dùng trước đó.

 

“...Ta quyết đấu với ngươi!” Cyan hét lên khi ném chiếc khăn tay về phía Eugene.

Chiếc khăn bay phấp phới rơi xuống vai cậu. Điều này xảy ra ngay khi Eugene đang tháo bao cát cuối cùng treo trên ngọn thương.

 

“Ta chấp nhận,” Eugene gật đầu đứng dậy.

Cyan cảm thấy hồi hộp trước trận giao chiến đầu tiên trong đời. Khoảnh khắc nó ném chiếc khăn tay của mình ra, con tim của Cyan đã bắt đầu đập thình thịch vì phấn khích. Thằng ngốc kiêu ngạo này là một tội đồ đã phá bỏ truyền thống gia tộc. Cyan nên trừng phạt cậu ta như thế nào đây? Nó nên dạy cho tên ngốc này một bài học như thế nào để em gái cậu cũng phải ngưỡng mộ sự thông thái của nó đây?

 

Dòng suy nghĩ của cậu nhóc đã bị cắt đứt.

 

Khi Eugene vừa đứng dậy, cậu đã vung ngay cây thương tới.

 

Ý thức được rằng tay phải mình chỉ cầm độc một thanh kiếm gỗ, Cyan mau chóng lui lại vài bước để giữ khoảng cách, nhưng nhóc vẫn không thể đỡ được đường chuyển động của cây thương.

 

Bang!

 

Ngọn thương đã đâm thẳng tới bụng của Cyan.

 

“Ách!”

 

Cyan hét lên trong đau đớn khi bị đánh văng xuống mặt đất.

 

#

break
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc