Nó chỉ là một cây thương huấn luyện, một cây gậy bằng gỗ thậm chí còn không có mũi giáo đi kèm. Thế nhưng đầu của nó vẫn được vót nhọn, nên một khi nó đâm đúng chỗ hiểm…. Ngay cả khi nó không thể xuyên qua da thịt, nó chắc chắn sẽ đau như bị chó cắn.
Nếu nó đâm thẳng vào một cái bụng không được bảo vệ thì sao nhỉ?
“Oaaaa!”
Mọi chuyện cứ diễn ra như vậy. Trong khi lăn lộn trên nền đất, Cyan vẫn không ngừng nôn mửa khắp nơi. Ciel đang đứng chết lặng bỗng hét lên và chạy đến chỗ Cyan, còn Nina chỉ biết che miệng vì sốc.
“Ta thắng rồi,” Eugene nói với giọng nhàm chán khi hạ cây thương xuống.
Nếu đó là một cây thương thực sự, Cyan sẽ chết vì đòn tấn công vừa rồi. Tất nhiên, đây không phải là một ngọn giáo thực sự; nhưng ngay cả như vậy, vì Cyan đã bị đánh vào một điểm quan trọng và bị văng xuống đất, nên rõ ràng đó là chiến thắng của Eugene.
“Nina, mau gọi người kéo tên khốn này đi.”
“V-vâng…!”
Dù cho nước mắt nước mũi chảy tèm lem, Cyan vẫn không thể ngừng nôn. Ciel muốn đến kiểm tra anh mình, nhưng không thể lại gần anh trai hơn khi nhìn thấy bộ dạng ghê tởm của anh. Vì vậy, thay vào đó, cô quay lại và ngẩng đầu lên lườm Eugene.
"Đồ hèn!" Ciel mắng Eugene.
“Ai hèn chứ? Kể từ thời điểm chiếc khăn được tung ra, trận đấu đã bắt đầu,” Eugene nói.
“Chuyện đó…. Ngươi nói đúng, nhưng…! Đó vẫn là một hành động hèn nhát.”
“Đầu óc cậu nhìn thứ gì cũng giống khu vườn toàn hoa hả? Cuộc chiến đã bắt đầu, chuyện ta làm chả có gì là hèn cả. Và không phải kết cục này là do anh cậu tự chuốc lấy khi cậu ta chỉ cố tỏ vẻ ngầu sau khi vung chiếc khăn hả?”
Ciel không thể nói được một chữ nào trước lời phản bác quyết liệt này. Một phần là vì không biết phải nói gì, nhưng cô cũng bối rối trước những lời nói của cậu và nghĩ rằng hẳn cậu ta đã so sánh cô với một vườn hoa xinh đẹp.
—————————————————————
“...Ngươi vừa khen ta đẹp sao?” Ciel hỏi
“Cô ta có bị ấm đầu không vậy ?” Eugene lẩm bẩm một mình.
“Dù sao thì đó rõ ràng là một hành động hèn hạ. Ngươi đã không chiến đấu một cách công bằng trong cuộc chiến này” Ciel phẫn nộ nhớ lại.
“Hah, dù hai người là anh em sinh đôi, nhưng các cậu thực sự giống nhau ở mấy cái tư duy vặn vẹo một cách đáng kinh ngạc,” Eugene chế giễu.
“Ta không đời nào giống anh trai mình.”
“Thật sao, nhưng ta nghĩ đầu óc hai người được cấu tạo y hệt nhau? Vậy cậu nghĩ một cuộc đấu công bằng là như thế nào? Ném ra khăn tay, đếm đến ba, rồi mới được đánh hả?”
“Hừ….”
Ciel cắn môi cố nghĩ ra câu trả lời và liếc nhìn Cyan. Thành công lau sạch bãi nôn bằng cơ thể khi đang lăn lộn trên mặt đất, Cyan oà khóc oe oe. Bộ dạng bẩn thỉu ấy của anh trai khiến cho Ciel thật bất lực , vì vậy cô ta từ từ chối không dám lại gần anh trai mình.
“...Ngươi có thể nhẹ tay một chút mà” Ciel lầm bầm.
“Xin lỗi, nhưng đó là cú đánh nhẹ nhất có thể rồi” Eugene trả lời.
“Ngươi thực sự chưa từng huấn luyện mana sao?” Ciel đột nhiên hỏi với đôi mắt sáng ngời.
Eugene, người đã bắt đầu dọn dẹp những bao cát vương vãi trên sàn, liếc nhìn Ciel với vẻ mặt khó chịu.
“Tại sao cậu vẫn chưa rời đi?”
“Ta hỏi ngươi thực sự chưa huấn luyện mana hả.”
“Đã nói là không có mà!”
"Ngươi nói dối. Làm thế nào ngươi có thể di chuyển trong khi mang theo trọng lượng nặng như vậy nếu như chưa trải qua huấn luyện mana? Và cả cuộc đấu. Ngay cả khi anh trai ta mất cảnh giác, thì mọi thứ vẫn quá nhanh để xoay sở” khi cô ta nói những điều này, đôi mắt sáng nheo lại với sự tò mò, nghi ngờ.
—————————————————————
Nghe những lời này, Eugene đang nhặt bao cát bỗng sững lại.
"Cậu thực sự có thể nhìn thấy nó?"
"Chỉ một chút."
"Vậy thì có vẻ như đôi mắt cậu mọc trên mặt cũng không phải để trang trí."
“Mồm ngươi cũng ác lắm.”
"Đây không phải là lần đầu tiên ta nghe thấy điều đó."
Tất cả mọi người, ngoại trừ Vermouth, cũng có lúc nhận xét đúng về cậu ở một vài điểm.
Trong khi Eugene đang chất bao cát vào một chỗ, Ciel lơ đãng nhìn theo bóng lưng của Eugene. Mặc dù cô không thể thấy rõ chuyển động của cơ bắp ẩn dưới lớp quần áo của cậu ta, nhưng có vẻ như cậu ta không sử dụng mana mà chỉ là sức mạnh thể chất.
Vì vậy, Ciel càng thấy cậu ta khó hiểu hơn. Cả Ciel và Cyan đều đã trải qua quá trình rèn luyện thể chất từ khi còn nhỏ.
“Nhưng không phải cậu ấy chỉ tập luyện từ lúc lên bảy sao?” Ciel cẩn thận nghĩ lại những gì Eugene đã nói trước đó.
Trong khi đó, Eugene lại nghĩ, Thằng nhóc khá khỏe đối với một đứa trẻ mười ba tuổi.
Cậu đã cảm thấy lực cản từ mũi giáo của mình tại thời điểm va chạm. Đây là bằng chứng cho thấy cơ thể của Cyan đã được rèn luyện ở mức độ khó tin so với tuổi của nó. Sau cùng, xem xét lực mà Cyan phản lại, mana của nó đã được huấn luyện đến mức có thể phản xạ bằng cách chuyển hướng một phần sức mạnh ra khỏi đòn đánh.
Và Cyan đã không chỉ đứng đó và nhận đòn đánh. Thay vào đó, thời điểm đòn tấn công hạ xuống, Cyan đã cố gắng lùi lại theo bản năng. Điều này có nghĩa là cậu nhóc , một đứa trẻ không có kinh nghiệm thực chiến , đã phản ứng theo bản năng để thoát khỏi nguy hiểm sắp xảy ra.
‘Điều đó thật tuyệt đối với một đứa trẻ, nhưng là hậu duệ của Vermouth, cậu ta vẫn chỉ là bịch rác mà thôi”, Eugene gay gắt phê bình.
Tất nhiên, Eugene không biết Vermouth mạnh như thế nào khi hắn ta mười ba tuổi. Hamel và Vermouth đã ở độ tuổi đôi mươi khi cả hai gặp nhau lần đầu tiên. Mà ít nhất cậu có thể đoán được đại khái.
—————————————————————
Cyan Lionheart, một thằng nhóc lớn lên trong sự dạy dỗ của dòng dõi chính, thiếu thuyết phục đến mức khó có thể tin rằng nó thực sự là hậu duệ của Vermouth.
“Tuy nhiên, vẫn có một số khả năng.”
Bởi tiêu chuẩn được thiết lập qua dòng máu của Vermouth. Nếu đánh giá trong tương lai, Cyan vẫn là một mầm mống khá tiềm năng. Và Ciel cũng vậy. Mặc dù họ chưa từng đối mặt trực tiếp với nhau, nhưng cô ta dường như có đôi mắt khá tinh tường.
"Ngươi…. Ngươi dám…. Với ta…!" Cyan cuối cùng đã cũng có đủ sức để nói.
Hít một hơi thật sâu, Cyan ngẩng đầu lên và nhìn lên Eugene. Mắt cậu ta vẫn quay cuồng, và mỗi khi cử động đều đau nhức, như thể bụng cậu thực sự bị đâm xuyên qua. Ngoài ra còn có vị tanh và thối trong miệng.
"Thằng chó…. hèn nhát…!” Cyan thở hổn hển.
“Dù chui ra cùng một cái tử cung, nhưng hai người cũng đều chỉ biết nói cùng một câu,” Eugene cười khúc khích khi coi thường Cyan. “Ta không muốn lặp lại đâu. Hãy hỏi em gái cậu những gì ta đã nói khi cậu ấy cố gắng buộc tội ta về điều tương tự.”
“Mẹ…thằng chó đẻ…!”
“Hoặc cậu có thể thử lục lại ký ức của mình. Cậu có thể đã nôn mửa khắp nơi khi lăn lộn trên đất, nhưng tai của cậu vẫn hoạt động bình thường, phải không?
Cyan chỉ biết câm như hến. Eugene đã đúng. Dù đau đớn tột cùng và sắp mất trí vì buồn nôn, Cyan vẫn nghe thấy những lời của Eugene.
Tuy nhiên, ngay cả khi nó phải thừa nhận đó không phải là một hành động hèn nhát từ phía Eugene, thì Cyan mười ba tuổi hoàn toàn không chấp nhận thất bại của mình. Trước mặt em gái và tất cả những người hầu - bị ép vào một tình trạng đáng xấu hổ như vậy!
—————————————————————
“Giờ thì, cậu cần phải bắt đầu dọn dẹp cái đống này” nhìn vào khuôn mặt nhăn nhó vì nhục nhã của Cyan, Eugene tiếp tục khiêu khích.
“Cậu đã ói mửa khắp nơi. Vì vậy, nếu cậu hứa sẽ dọn dẹp đống lộn xộn này, ta cũng sẽ đi dọn cỗ xe. Vậy mọi chuyện đầu êm đẹp không phải sao?”
"Ngươi dám….Ngươi dám…!"
“Ngoài ra, vì cậu đã thua trong cuộc đấu tay đôi, nên điều một người công chính, lịch sự cần làm là thừa nhận thất bại của mình bằng cách khiêm tốn thừa nhận, 'Tôi đã thua.' Mặc dù trước đó cậu đã rêu rao danh dự thế lọ thế chai… cậu sẽ không cố gắng làm mấy hành động đáng hổ thẹn để từ chối thừa nhận thất bại của mình chứ?”
“Hức…!”
Cậu ta không thể đáp trả lại. Không có cách nào để thể hiện sự tức giận của mình, toàn thân đau đớn và trong miệng có mùi vị kinh khủng; mọi thứ dường như đã đi sai với dự tính của Cyan. Giá như cơn đau bớt nghiêm trọng hơn một chút, cậu có thể đứng dậy và yêu cầu một trận chiến khác, nhưng hiện tại Cyan không thể làm được điều này.
Nỗi tức giận và tủi nhục dồn nén khiến cậu ta trào ra những dòng nước mắt. Cyan vùi đầu vào tay mình rồi sụt sịt nức nở. Tất nhiên, Eugene không cảm thấy thương xót trước một cảnh tượng như vậy. Rốt cuộc, không phải ngay từ đầu thằng nhóc này đã tiếp cận cậu với thái độ tồi tệ như vậy sao?
Nhưng… cậu bắt đầu nghĩ rằng chơi đùa với thằng nhãi mười ba tuổi này có lẽ chẳng mang đến lợi ích tốt đẹp gì hết.
“Lẽ ra mình nên chịu đựng một chút. Điều này sẽ không mang đến mấy rắc rối vô nghĩa và tồi tệ đâu nhỉ?”
Eugene cuối cùng đã bắt đầu có một vài lo ngại về hậu quả cho hành động của mình. Ngay từ đầu, cậu đã bị quấy rối trắng trợn, nhưng bây giờ việc cậu khiến đứa trẻ của chi chính rơi vào tình trạng như vậy thì…. Thực tế, điều cậu lo lắng nhất là có thể có ai đó lợi dụng sự việc này và nhắm vào cha mình ở quê.
“Thôi cứ để họ thử và xem điều gì sẽ xảy ra."
Trong khi Eugene đang suy tư thì Cyan đang cố kìm nén nước mắt trong tuyệt vọng. Mặc dù nó không muốn bản thân trông tệ hơn bộ dạng hiện tại… cậu nhóc vẫn không muốn thừa nhận thất bại. Cậu ta đang nổi lên cơn bướng bỉnh của trẻ con.
“Thiếu gia!”
Tiếng hét vang lên từ xa, nhưng người nói nhanh chóng tiến lại gần. Người đàn ông bước đến có thân hình vạm vỡ và khoác lên mình bộ đồng phục. Từ đằng xa phía sau ông ta, Nina đang theo sau với bộ dáng hổn hển và dùng cả hai tay giữ váy của mình.
“Cái này… cái quái gì thế này?”
Từ việc không có huy hiệu Lionheart trên ngực cho đến cách ông ta gọi Cyan là thiếu gia, tổng hợp lại, người đàn ông này phải là một hiệp sĩ phục vụ cho chi chính.
“Ồ,” Mắt Eugene sáng lên khi quan sát chuyển động của người đàn ông.
Mặc dù Eugene không thể biết ông ta bao nhiêu tuổi, nhưng người đàn ông đó có vẻ giỏi hơn Gordon, hiệp sĩ đã được giao nhiệm vụ hộ tống cậu đến đây.
—————————————————————
“Ha-Hazard,” Cyan oà khóc gọi tên người đàn ông đó.
"Ta…. Ta thua mất rồi. Ta đã thách đấu với tên khốn đó…một trận đấu tay đôi…nhưng ta đã thua…” Cyan nức nở giải thích.
“Một trận đấu tay đôi…”
Hazard nhìn Eugene với vẻ mặt cứng nhắc. Sau đó, ông ta hạ người xuống và bế Cyan lên, mặc kệ bộ trang phục dính đầy bãi nôn mửa của Cyan. Ciel có vẻ ghê tởm trước cảnh tượng này và lùi lại vài bước.
“...Thứ lỗi cho sự giới thiệu muộn màng của tôi. Tên tôi là Hazard, phụ trách dạy kèm cho Thiếu gia Cyan.
Chuyển Cyan sang một vị trí an toàn hơn, Hazard cúi nhẹ đầu.
“Tôi đã nghe một phần từ người giúp việc, nhưng tôi đã vội vàng tới đây nên không nghe trọn vẹn. Vậy…chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy?”
“Tôi là Eugene Lionheart, đến từ tỉnh Gidol,” Eugene hiên ngang giới thiệu mà không thèm cúi đầu chào hỏi.
“Gidol, như cậu nói…Có vẻ đó là nơi điền trang trị vì bởi Lãnh chúa Gerhard.”
“Phải, ông ấy là cha tôi. Với tình hình hiện tại, thì… Cyan có một cuộc đấu tay đôi với tôi. Tôi đã cố không tranh chấp với cậu ta, nhưng…” Eugene nhìn thẳng vào mặt Cyan. “Cyan xúc phạm cha tôi.”
“Ta làm điều đó bao giờ!” Cyan phản đối.
Eugene bình tĩnh giải thích, “Cậu ta nói cha tôi không biết dạy con trai mình hai chữ danh dự là gì, và cậu ta chỉ thẳng mặt xúc phạm tôi là kẻ hèn nhát.”
Nghe những lời này, mặt Cyan đỏ bừng.
“Cậu ta cũng nói rằng cơ thể tôi có mùi như phân bò,” Eugene nói thêm.
"...Đó vốn là sự thật. Cơ thể ngươi thực sự có mùi phân bò…!”
“Miệng cậu tràn ngập mùi ói mửa, vậy tại sao không ngậm miệng lại đi.”
Eugene trừng mắt sắc bén nhìn Cyan. Cyan bất giác run lên trước ánh nhìn dữ dội của cậu. Chỗ bụng dưới bị Eugene tung một đòn chí mạng vẫn còn đau nhói.
“... vậy sao hai người lại đấu tay đôi?” Hazard hỏi.
“Cyan không chỉ xúc phạm tôi; cậu ta xúc phạm cha tôi. Ngài Hazard, có lý do nào để tôi từ chối cuộc đấu tay đôi này không? “Eugene hỏi lại.
Hazard cảm thấy rất khó hiểu trước câu hỏi này. Trước mặt ông là một cậu bé trạc tuổi Cyan và Ciel, nhưng Eugene không để cảm xúc chi phối lời nói của mình, vì giọng điệu của cậu hoàn toàn bình tĩnh. Hazard, người nhiều năm phải chịu đựng lời phàn nàn của cặp song sinh, đột nhiên không hiểu cậu bé trước mặt mình có bất thường hay chính cặp song sinh mới là bất thường.
“…Cậu có lý do chính đáng cho việc đó, nhưng… có vẻ hơi nặng tay rồi,” Hazard nhắc nhở Eugene.
“Nếu nhẹ tay thì không phải quá khinh thường đối thủ rồi sao?” Eugene phản bác.
“....”
“Ngài Hazard, nếu kỹ năng của tôi còn vụng về, thì tôi sẽ rất biết ơn lời khuyên của ngài, nhưng tôi không muốn nghe bất kỳ ai khuyên tôi nên nhẹ tay với đối thủ của mình như thế nào.”
“...Tôi xin lỗi vì nhận xét phiến diện của mình,” Hazard lại cúi đầu một lần nữa.
Cyan, người vẫn đang được Hazard cõng, hét lên với khuôn mặt cau có. “Hazard! Tên khốn này, hắn đã huấn luyện mana. Mặc dù cậu ta là một hậu duệ của chi thứ! Cậu ta dám cả gan huấn luyện mana kể cả khi chưa được tham gia nghi thức Truyền thừa Huyết thống!”
“Ta không phải bảo cậu ngậm miệng lại sao?” Eugene nghiêng đầu lườm Cyan.
Một lần nữa, Cyan im lặng và chột dạ nhìn xuống.
“...Thiếu gia,” Hazard thở dài và lắc đầu. “Thiếu gia Eugene không có huấn luyện mana.”
"Hazard! Ngay cả anh cũng dám nói dối ta?!
“Sao tôi có thể nói dối thiếu gia Cyan…?”
“Nhưng điều đó rõ ràng vô lý…! Làm thế nào hắn ta có thể đánh bại ta mà không cần huấn luyện mana! Và… và những thứ đó! Những bao cát đó! Nó di chuyển nhẹ nhàng khi treo những bao cát đó lên người……”
“Tôi không cảm nhận được chút mana nào từ Thiếu gia Eugene,” Hazard nói khi liếc nhìn những bao cát chất đống phía sau.
—————————————————————
Liếc mắt một cái cũng thấy được chúng rất nặng. Vậy mà Eugene có thể di chuyển với tất cả những thứ này? Ngay cả Hazard cũng cảm thấy khó tưởng tượng được.
Tuy nhiên, bất kể Hazard kiểm tra cậu ta bao nhiêu lần, Eugene vẫn không giải phóng bất kỳ dấu vết mana nào.
“Nói dối… Chắc chắn là nói dối,” Cyan lầm bầm.
“Thiếu gia Cyan. Còn bây giờ… chúng ta nên xem xét vết thương của cậu,” trong khi dỗ dành cậu bé, Hazard liếc nhìn Eugene.
Eugene giải thích một cách hữu ích: “Tôi đã dùng thương đâm vào bụng dưới của cậu ta”.
“...và ở đâu nữa?”
“Chỉ có một đòn duy nhất.”
Một đòn duy nhất…? Hazard khẽ rên rỉ trong khi Cyan xấu hổ cắn môi .
“…Nếu là như vậy… Thiếu gia Eugene, chúng ta có thể gặp lại sau.”
Không nói thêm lời thừa thãi, Hazard cúi đầu lịch sự. Nina, người vẫn đang cố gắng bắt kịp ông ta, đến nhà thi đấu ngay lúc đó. Cô do dự, không biết phải làm gì, và cuối cùng chỉ biết cúi đầu.
“T-tôi xin lỗi,” Nina lắp bắp.
"Cô phải xin lỗi vì điều gì chứ?" Eugene hỏi khi nhìn Hazard rời đi.
—————————————————————
Cậu nở một nụ cười toe toét trên khuôn mặt khi nhìn Cyan, người vẫn đang được bế, phủ cả người lên vai Hazard. Mặc dù đúng là cậu vẫn cảm thấy không chắc chắn về những gì mình đã làm, nhưng thật vui khi góp công chỉnh đốn thằng nhóc hư hỏng như vậy.
“Gặp lại sau nhá,” Ciel ríu rít theo sau Hazard, quay lại nhìn Eugene với một nụ cười.
“Tạm biệt,” Eugene đáp lại nụ cười khi vẫy tay chào tạm biệt Ciel.