Luân Hồi Khốn Kiếp

Chương 4: GIA TỘC LIONHEART (2) 

Trước Sau

break

 

“Thằng nào là Gerhard vậy?”

 

“Chính là tên đó, hắn chui từ xó xỉnh nào đó của tỉnh Gidol ra đó.”

 

“Thế Gidol là chỗ khỉ gió nào?”

 

 “Nó nằm tít phía Tây đế quốc… mà đây đâu phải trọng điểm? Dù sao chúng ta cũng chẳng bao giờ đặt chân đến cái nơi đó."

 

Hai đứa trẻ khúc khích chế giễu về sự xuất hiện của người mới đến. Hai đứa nhóc này là Cyan và Ciel, anh em sinh đôi được sinh ra bởi người vợ hai.

 

Mặc dù mẹ của họ là vợ thứ, nhưng rõ ràng gia chủ lại cưng chiều bà ta hơn cả vợ chính. Vậy nên hai đứa nhóc này mới kiêu căng như vậy.

 

“Tên khốn kia là…?” Cyan chỉ trỏ.

 

“Cậu ta tên Eugene, bằng tuổi chúng ta đó,” Ciel nói.

 

"Thì sao? Không phải cứ bằng tuổi là được làm bạn với chúng ta đâu" Cyan cười cợt tuyên bố.

 

Nhìn khu nhà phụ phía xa, cô nhóc nói tiếp: “Nghe nói đây là lần đầu tiên cậu ta đến thủ đô. Gordon đã nói với anh rằng thằng đó không thể rời mắt khỏi cửa sổ trong suốt thời gian ngồi trên xe ngựa. Chà, cũng dễ hiểu thôi. Vì nó đến từ cái vùng Gidol hẻo lánh. Có gì để nhìn ngoài rừng và cánh đồng chứ?" Cyan hỏi em gái mình.

 

***

 

“Làm sao em biết được, em cũng chưa từng đến đó bao giờ, nhưng dù sao nó cũng nằm trong phạm vi của đế quốc. Anh nghĩ xem liệu tên này có sợ đến nỗi ói mửa luôn không nhỉ?” Ciel hỏi lại.

 

"Trông mặt cậu ta như muốn huệ lắm rồi ấy."

 

“Nhưng có vẻ cậu ta không như thế. Ôi, thất vọng làm sao. Nếu cậu ta ói hết ra xe, em nhất định sẽ bắt nó lau sạch” Ciel tinh nghich nói.

 

Trước câu trả lời hóm hỉnh của em gái, đứa trẻ chỉ ra đời sau nó vài giây, Cyan tặc lưỡi và lắc lắc ngón tay.

 

"Đồ ngốc. Nếu muốn nó dọn dẹp cỗ xe ngựa thì cần gì phải đợi nó nôn mửa chứ.”

 

"Anh nói vậy là sao?" Ciel hỏi.

 

“Thằng nhóc đó từ quê lên đây, người nó nồng nặc mùi phân bò. Nhìn bộ dạng kia thì có lẽ nó cầm quốc cầm xẻng nhiều hơn cầm kiếm gỗ đấy.” Cyan nói một cách khinh bỉ.

 

“A ha!” Ciel bừng tỉnh.

 

Cyan nói thêm: “Nó đã ngồi xe ngựa suốt mấy ngày rồi nên chắc chắn cái mùi phân bò kinh tởm kia phải tràn ngập khắp xe ngựa rồi.”

 

“Ugh, thật kinh tởm,” Ciel lè lưỡi làm ra bộ dạng kinh tởm.

 

Tuy nhiên, sự ghê tởm hoàn toàn không phù hợp trên khuôn mặt cô nhóc, bởi đôi mắt của nó tràn ngập sự thích thú tinh nghịch.

 

“Chiếc xe mà nó cưỡi là tài sản của gia đình chúng ta. Dù cho có là quan hệ gì, nếu vì nó  mà xe ngựa bị vấy bẩn, thì tên đó phải chịu trách nhiệm đúng không?” Cyan hỏi.

 

“Ừ, đúng vậy,” Ciel đồng ý.

 

“Anh tình cờ nghe được rằng ngay khi thằng nhóc đó đến khu nhà phụ, nó đã đi thẳng đến phòng tập thể dục và luyện kiếm gỗ,” Cyan nói.

 

“Thật là phô trương quá đi” Ciel phá lên cười.

 

***

 

Cặp song sinh này, chào đời trong cùng ngày, hẳn luôn hòa thuận với nhau.

 

“Chà, đây là lần đầu tiên nó đến thủ đô, và cũng được đặt chân tới nhà chính. Đó có lẽ là lý do tại sao nó làm trò con bò như vậy.” Cyan chế nhạo.

 

“Giả bộ? Cứ nói như vậy đi anh. Cậu ta đang cố thể hiện.”

 

Ciel tiếp tục cười khi cô thích thú đập vào tay anh trai mình. Trái lại Cyan tỏ ra nghiêm khắc và đứng thẳng lưng.

 

“Để xem nào, người họ hàng ngu ngốc này của chúng ta, có vẻ như cậu ta đặt rất nhiều kỳ vọng của bản thân với Nghi thức Truyền thừa huyết thống. Chắc là thằng nhóc cũng không được cha mình giáo dục đàng hoàng.”

 

“Đúng, đúng” Ciel đồng ý.

 

“Đầu tiên, nó làm hỏng cỗ xe bằng cách bốc mùi khắp nơi, và bây giờ lại đang cố thể hiện với người lớn bằng cách giả vờ tập luyện, thật trơ trẽn.” Cyan nói.

 

“Có vẻ như cậu ta cần bị phạt” Ciel nói.

 

“Này, phạt thì hơi quá. Tại sao chúng ta không nhắc nhở cho cậu ta biết đâu là việc mình nên làm? Điều ấy sẽ tốt cho cậu ta. Dù sao chúng ta cũng không muốn nó bị người lớn trách mắng.”

 

“Anh thật tốt, anh trai.” Toe toét đồng ý với anh trai mặc dù cô nhóc biết ý định thực sự của anh mình. Hai đứa trẻ song sinh này từ lâu đã biết rằng những trò đùa lén lút như thế này thú vị hơn nhiều so với bắt nạt trực tiếp.

 

"Đi nào!" Cyan dẫn đầu với một tiếng kêu mạnh mẽ.

 

Ciel nhảy nhót theo sau anh trai, sau đó quay đầu dõi theo ánh mắt đang quan sát mình từ xa. Cặp song sinh đã tập luyện mana từ khi còn nhỏ nên chúng có thể cảm nhận được những ánh mắt.

 

Trong căn biệt thự nguy nga, lộng lẫy, một chàng trai trẻ đứng ở cửa sổ tầng ba. Sau khi bắt gặp ánh nhìn của Ciel, cậu ngả người ra sau và kéo rèm cửa lại. Ciel lè lưỡi cười tươi trước cảnh tượng này.

 

* * *

 

Từ giờ cho đến Nghi thức Truyền thừa Huyết thống, những đứa trẻ thuộc chi thứ không được phép dùng vũ khí sắc nhọn.

 

Trong khi Eugene hoàn toàn không để cái quy tắc vớ vẩn này vào mắt, thì cha cậu, Gerhard sẽ không bao giờ dám coi thường truyền thống của gia tộc Lionheart. Có quá nhiều tai mắt đang nhăm nhe trong nhà chính.

 

“Nó nhẹ quá.”

 

Eugene nhíu mày khi nhìn xuống thanh kiếm gỗ. Cậu sử dụng một thanh kiếm gỗ có lõi sắt từ khi lên bảy, và ở tuổi mười hai, cậu đã bắt đầu sử dụng một thanh sắt gần giống một thanh kiếm gỗ. Nó được bao phủ bởi một lớp gỗ mỏng, nhưng 'thanh kiếm gỗ' mà Eugene đã sử dụng hơn một năm nay đủ nặng để nghiền nát xương người chỉ bằng một cú vung tay.

 

Tuy nhiên, nó cũng không phải là vũ khí sắc bén. Dù cho thanh kiếm được thêm vào một lượng sắt lớn để tăng khối lượng, thì nó cũng đã đạt đến trọng lượng mà ít người có thể nâng lên

 

***

 

Để kiểm soát cơ thể một cách hoàn hảo, Eugene đã luyện tập mỗi ngày, không lãng phí dù là ngày nghỉ.

 

Vì việc tái sinh chính là cơ hội thứ hai của cậu, cậu đã tận dụng tối đa cuộc sống mới của mình. Nhưng thật hài hước, đó không phải lý do để cậu chăm chỉ tập luyện.

 

Eugene đã luôn như thế. Ngay cả khi phiêu lưu cùng Vermouth và đồng đội, cậu không bao giờ bỏ lỡ cơ hội tập luyện trừ những tình huống không thể tránh khỏi.

 

“Thế mà tên khốn đó dám cả gan nói rằng mình luyện tập chưa đủ chăm.'

 

Vermouth, tên khốn đáng ghét; Eugene nghiến răng khi nhớ lại ánh mắt hả hê của tên đó.

 

Eugene nhận ra rằng cậu đang thúc ép cơ thể mình mạnh hơn nhiều so với kiếp trước. Mỗi lần thể chất bị dồn ép, cảm giác như cơ thể cậu đang vượt qua giới hạn có thể tưởng tượng.

 

Cậu không chắc liệu cơ thể này được sinh ra có tư cách là hậu duệ của Vermouth có vượt trội hơn so với của Vermouth hay không. Tuy nhiên, rõ ràng là cơ thể này vượt trội hơn nhiều so với cơ thể của 'Hamel đần độn'. Cậu thậm chí còn chưa bắt đầu tìm hiểu về mana. Vì vậy, đây là một cậu bé mười ba tuổi với cơ thể vẫn chưa trưởng thành hoàn toàn, việc cậu có thể sử dụng một miếng sắt nặng như vậy có hợp lý không?

 

“Không có thanh kiếm gỗ nào nặng hơn cái này sao? Nếu là loại lớn hơn thì càng tốt.” Eugene hỏi.

 

Cảm giác như cậu đã vung nó cả trăm lần rồi mà vẫn không đổ mồ hôi. Eugene cau mày và quay đầu về phía Nina.

 

“Còn nữa, ta đã nói cô hãy đứng ở trong bóng râm đằng kia. Tại sao lại ra đây đứng giữa trời nắng như vậy?”

 

“T-tôi ổn,” Nina trả lời.

 

“Đổ mồ hôi nhiều như vậy mà vẫn bảo ổn. Đừng bướng bỉnh nữa mà hãy ra chỗ râm kia đứng đi. Mà chờ đã. Trước đó, cô còn kiếm gỗ nào khác không?

 

Ngay cả khi khuôn mặt vẫn đang đổ mồ hôi đầm đìa, Nina vẫn không giấu được vẻ bối rối trên mặt. Người trước mặt cô là một đứa trẻ mười ba tuổi thuộc chi thứ. Nhưng với tư cách là một người hầu cấp thấp của nhà chính, cậu ấy không phải là người mà cô có thể coi thường. Mặc dù có thể chỉ là tạm thời, nhưng cô đã được chỉ định làm người phục vụ riêng cho cậu ấy, vì vậy cô không thể nghỉ ngơi dưới bóng mát khi chủ nhân của mình đang luyện tập.

 

“Kiếm gỗ sao… nhà kho của khu huấn luyện luôn có sẵn. Còn những loại còn lại có lẽ nằm ở phòng tập chính….”

 

“Có thể mang tới đây vài cái không?”

 

***

 

“Chuyện đó… tôi… e rằng tôi không thể quyết định việc đó. Nếu ngài muốn, tôi có thể đi xin phép, nhưng…”

 

“Nếu vậy thì thôi. Cô không cần phải đi.

 

Eugene lắc đầu không chút do dự. Trước đó cậu đã nghe cô nói rằng Nina mới mười sáu tuổi. Cô ấy chỉ vừa mới nhận được bằng học nghề, vì vậy cậu không muốn làm khó cô ấy bằng cách đưa ra những yêu cầu vô lý.

 

“Điều này cũng thật trắng trợn.'

 

Eugene cố nén cười khi đặt thanh kiếm gỗ xuống. Tại sao họ lại cử một người giúp việc mới học nghề phục vụ vậu? Không phải rõ ràng quá sao? Nếu cậu chút sự bực tức của mình nên những lỗi sai của cô ấy, thì thay vào đó, cậu sẽ tự chuốc lấy sự trừng phạt.

 

“Không biết ý tưởng này của kẻ nào, nhưng chắc chắn là họ cố tình làm vậy.”

 

Nếu tiếp tục vung thanh kiếm gỗ này, cậu chẳng thể làm nóng người được. Vừa múa may quay cuồng, Eugene vừa tiến về phía nhà kho. Nina ngay lập tức phản ứng và bắt kịp cậu.

 

“Thiếu gia Eugene, nếu ngài cần gì thì xin hãy nói cho tôi.”

 

“Ừm nếu ta cần thứ khác, nhưng nếu định dùng nó để tập luyện, thì ta cần phải tự mình chọn nó. Nếu cô chọn cho ta cái không phù hợp thì sao? Ta có nên lãng phí thời gian của cả hai khi cố gắng sai cô chọn cho đến khi mình vừa ý? Thay vào đó, ta có tay, nếu ta tự chọn sẽ đỡ mất thời gian.”

 

Có vẻ như nhà kho đã không được sử dụng trong thời gian dài vì mọi thứ đều phủ đầy bụi. Nina sống lưng lạnh toát khi cô nhìn thấy những đám bụi mịt mù trong gió. Thực ra mấy ngày nay cô cũng muốn dọn dẹp nơi này, nhưng người giúp việc phụ trách khu nhà phụ đã mắng cô, nói không cần thiết nên mới để như vậy.

 

“X-tôi xin lỗi,” Nina nói.

 

"Lại vì cái gì?" Eugene không để ý đến Nina cúi đầu xin lỗi phía sau. Cậu lúi húi trong đống bụi cho tới khi nhìn thấy thứ mình cần tìm - những bao cát có thể đeo trên người. Có vẻ như có thứ hữu ích đang nằm trên kệ.

 

Đó là một chiếc áo giáp sắt chưa được tra dầu và bám đầy bụi. Mặc dù nó to hơn nhiều so với thân hình của Eugene, nhưng cậu thích sức nặng của nó mang lại. Sau đó, Eugene rút ra một cây thương dài hơn chiều cao của mình.

 

—————————————————————

 

“…Um…Tôi có thể giúp gì cho ngài không…?” Nina hỏi.

 

“Thử dẫm lên cái này xem,” Eugene chỉ vào ngọn thương cậu vừa ném xuống đất.

 

Nina theo lệnh của cậu bước lên ngọn thương. Điều này khiến ngọn thương không bị quay tròn, giúp Eugene dễ dàng đeo bao cát lên đó.

 

Nina ngạc nhiên quan sát. Eugene hiện đang mặc một chiếc áo giáp sắt lớn và những bao cát treo trên mỗi cánh tay. Dữ dội hơn còn có những bao cát được treo trên ngọn giáo.

 

'Không thể nào.'

 

Chỉ nhìn qua thôi, riêng ngọn giáo đã phải nặng gấp đôi trọng lượng của Eugene. Tuy nhiên, Eugene vẫy tay xua đuổi cô ấy với vẻ hài lòng.

 

"Cô có thể đi được rồi."

 

“V-Vâng.”

 

—————————————————————

 

Eugene khuỵu gối và nâng ngọn giáo bằng cả hai tay. Mặc dù cậu phải nghiến răng trong giây lát trước trọng lượng không tưởng của nó, nhưng cách cơ bắp căng ra và xương cốt đang rung lên khiến cậu vui sướng.

 

“Lùi lại… Không, xa hơn nữa… Cứ tiếp tục đi cho đến khi đứng dưới bóng râm đó!” Eugene hướng dẫn.

 

“V-vâng!” Nina giật mình lùi lại.

 

Sau khi chắc chắn rằng Nina không cản đường, Eugene vung cây thương theo một vòng cung rộng.

 

Vút!

Ngọn giáo nặng hơn cậu nhiều, nhưng cậu đã làm tăng trọng lượng cơ thể nên không bị cây thương kéo đi. Đây là tác dụng thứ hai của việc mặc áo giáp và đeo bao cát.

 

Với những bước chân vững chắc, Eugene liên tục vung cây thương một cách quyết liệt. Mỗi lần cậu cử động, cánh tay cậu cảm giác như sắp bị rút ra khỏi cơ thể, và thắt lưng, nơi điều khiển chuyển động quay, kêu lên đau đớn. Trước cảnh tượng này, Nina che miệng thở hổn hển. Cô cảm thấy rằng bài tập này có thể gây ra những di chứng chết người vượt xa khả năng hồi phục của cơ thể cậu nhóc này.

 

Nhưng ngay khi tưởng như Eugene sẽ ngã xuống thì cậu vẫn đứng vững. Bất cứ khi nào cơ thể cậu run rẩy cậu lại vung ngọn giáo nhanh hơn. Sau đó, Eugene cố gắng giữ đà của cú vung và ngay lập đâm về phía trước.

 

Póc!

 

Cậu cảm thấy những vết chai trên tay như xé toạc ra. Cơn đau này! Cậu không khỏi cảm thấy biết ơn khi không đeo găng tay, nếu không, cậu sẽ không thể cảm nhận được nỗi đau này.

 

Eugene tiếp tục vung ngọn thương, vui sướng vì niềm vui đơn giản này. Cậu để máu của bản thân làm chất ma sát giúp mình cầm cây thương chắc hơn. Đôi mắt cậu đỏ ngầu và đang thở gấp vì tiêu tốn quá nhiều sức lực.

 

"Này."

 

Trong khi còn đang kinh ngạc với cảnh tượng trước mắt, Nina giật mình bởi một giọng nói phát ra từ bên cạnh.

 

“Tên khốn đó đang làm gì vậy?”

 

—————————————————————

 

Đó là Cyan và Ciel. Cặp song sinh ác quỷ đã khiến vô số nữ hầu gái phải khóc hết nước mắt. Cả hai đã rón rén đến ngay bên cạnh cô từ lúc nào, và mắt họ ánh lên sự tò mò.

 

“T-thiếu gia, tiểu thư, sao hai người lại đến đây…?”

 

“Ta hỏi ngươi tên khốn đó đang làm gì thế” Cyan nhíu mày cao giọng.

 

Nó không hài lòng vì con hầu vô danh này đã không trả lời ngay câu hỏi của nó. Nếu như bình thường, nó sẽ dày vò cô ta đến mức ả sẽ không bao giờ dám phạm sai lầm đó nữa. Nhưng hiện tại, nó tò mò hơn về cái gã nông dân trước mắt.

 

"Cậu nhìn mà không hiểu à?"

 

Câu trả lời này không phải của Nina. Hít một hơi thật sâu, Eugene dừng lại và hạ ngọn thương xuống đất.

 

"Cậu biết cái này là gì không?" Eugene hỏi khi đá ngọn thương.

 

Tên khốn này nghĩ gì vậy? Cyan không trả lời ngay mà nheo mắt lại, nhưng Ciel, đứng bên cạnh, cười toe toét và trả lời.

 

“Đồ ngốc, đó là một ngọn giáo. Ngươi không biết điều đó à?

 

“Đúng vậy, đó là một ngọn giáo,” Eugene nói.

 

"Vậy thì sao?" Ciel hỏi.

 

“Đã biết là giáo, vậy cậu không biết vung thương là cái gì sao?” Eugene nói.

 

"Ta biết chứ!"

 

“Vậy tại sao lại hỏi cô ấy ta đang làm gì?”

 

“Ta đâu có hỏi điều đó. Là anh trai của ta.”

 

“Vậy tại sao cậu không giải thích cho anh trai ngốc nghếch của mình hiểu. Nói với cậu ta, 'tên khốn này đang vung giáo nè',” Eugene nói.

 

Đôi mắt của Ciel trợn trắng trước sự xúc phạm này.

 

Ngược lại, đôi mắt của Cyan híp lại.

 

"Ngốc nghếch? Ta?"

 

“Nhìn cái cách cậu không biết gì khi mọi chuyện sờ sờ trước mắt, cậu có vẻ không thông minh lắm.”

 

“Anh trai, tên khốn đó đang gọi anh là đồ ngốc.

 

Ở một bên, Ciel cười khúc khích và chọc Cyan. Thay vì tức giận như anh trai mình, con nhóc theo bản năng biết rằng nó có thể làm cho tình hình trở nên thú vị hơn bằng cách khơi dậy sự tức giận của anh trai mình như vậy. 

 

Hành động nhỏ nhặt này của đứa em bé bỏng đủ để khiến Cyan phải hét lên, "Mày dám!"















 

break
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc