Trong các thần thoại và cả truyện cổ tích, hình ảnh Vermouth với 'Thanh Kiếm Thánh' luôn là tâm điểm, nhưng theo ký ức của Eugene, Thanh Kiếm Thánh không phải là vũ khí tuyệt vời như lời tung hô của thần thoại.
‘Dù vậy nó tỏa sáng khá tốt.’
Cây kiếm khá hữu ích trong việc cung cấp ánh sáng cho lâu đài Quỷ vương, nhưng thực sự chỉ có vậy thôi. Thực chất kiếm thánh là thanh kiếm để thờ phụng hơn là chức năng đáng có của nó, nên Vermouth không thích dùng nó cho lắm. Cho nên thỉnh thoảng nó mới được tung ra để đối phó với những con quỷ đặc biệt khó nhằn.
Vermouth là một bậc thầy về vũ khí, nên anh mới được ca tụng là Thần chiến tranh và Chủ nhân vạn vật. Gã đó có thể tùy tiện lấy bất cứ loại vũ khí nào từ không gian phụ của mình mỗi khi muốn.
‘Với lại anh ta vô cùng thông thạo về ma thuật’ Eugene nghĩ thầm.
Trong suốt cuộc đời của mình, Hamel chưa bao giờ học được chút ma thuật nào.
‘Giá như mình chịu khó dành thời gian tìm hiểu, giờ chắc mình cũng hơn khối kẻ rồi.’
Nhưng dù điều đó xảy ra, vào thời điểm đó, cậu còn chẳng thèm liếc mắt đến mấy loại ma thuật này dù chỉ một lần. Khi ấy cậu còn là một thằng nhóc tự cho mình là một thiên tài… suy nghĩ học phép thuật thậm chí còn chưa từng xuất hiện trong đầu cậu.
“Điều đó có lẽ sẽ tiếp tục cho đến khi mình gặp Vermouth”'
Hamel đã thay đổi rất nhiều sau cuộc gặp gỡ với Vermouth.
Trên thế gian này, những con người tài giỏi trong mọi thứ sẽ được gọi là thiên tài. Nhóc Hamel khi ấy đã tin rằng mình là một thiên tài, nhưng cuộc gặp gỡ với một thiên tài thực sự đã phá vỡ ảo tưởng trẻ con này.
Điều cậu thấu tỏ là bản thân vốn không phải là thiên tài.
‘Nhưng bây giờ thì sao?’
Eugene tặc lưỡi nghiêng đầu.
‘Mình vẫn nhớ được kiếp trước. Chỉ nhờ vậy, thì mình có thể dễ dàng trở nên mạnh mẽ như lúc trước.’
Cậu khá chắc chắn về điều này. Tuy nhiên, Eugene vẫn chưa hài lòng với sức mạnh cậu có. Bởi sống lại trong thân xác này… mà vẫn chỉ phục hồi được sức mạnh của tiền kiếp thì chả có nghĩa lý gì hết. Sau tất cả cậu đã được tái sinh thành hậu duệ của Vermouth.
‘Vermouth,’Eugene sờ soạng cánh tay chắc khoẻ của mình và nghĩ, ‘có vẻ như trong này đang tồn tại huyết quản của cậu.’
Ngay cả khi một đứa trẻ luyện tập, nó cũng không thể phát huy được nhiều sức mạnh cơ bắp. Tuy nhiên, Eugene phải thừa nhận rằng, ngoại trừ kích cỡ cơ bắp, cơ thể mới của cậu vô cùng hoàn hảo.
Mặc dù cậu không đến mức cao to, nhưng toàn bộ cơ thể này lại rất dẻo dai và linh hoạt, và thật khó để tưởng tượng rằng cơ bắp của một đứa trẻ có thể rắn chắc như vậy. Cả khung xương cũng rất cứng cáp. Dù cho có bị tổn thương, nó cũng không gây ra bất kỳ di chứng nào, và ngay cả những vết thương nghiêm trọng cũng được chữa lành nhanh chóng.
'Mặc dù cơ thể trước đây của mình của khá hoàn hảo nhưng so với cơ thể này thì quả là không sánh được…. Nhiêu đây cũng đủ để tôi hiểu sao cậu có thể mạnh như vậy rồi.’
Ngay từ đầu, các đặc điểm cơ bản đã cho thấy hai cơ thể này hoàn toàn khác nhau. Điều này khiến Eugene cảm thấy vừa vui mừng vừa cay đắng. Nếu kiếp trước cậu có một cơ thể như vậy thì tốt rồi….
'...Giờ nghĩ vậy thì có ích gì chứ.'
Eugene lắc đầu gạt bỏ ý nghĩ đó. Kiếp trước của cậu thuộc về quá khứ. Giờ sống lại trong cơ thể này, tại sao cậu phải bận tâm hối tiếc về tiền kiếp?
Nghĩ vậy, Eugene cố gắng rũ bỏ ràng buộc của quá khứ. Nhưng cậu không thể buông bỏ hoàn toàn những hối tiếc của mình. Suy cho cùng, không phải điều duy nhất mà Hamel để lại không phải là cái biệt danh chết tiệt “Hamel đần độn” đó sao??
Còn những người khác thì sao?
Sau khi trở về quê hương của mình, Vương quốc Kiehl, Vermouth vĩ cũng chỉ như một công tước rồi cuối cùng được phục hồi danh hiệu. Anh được ca ngợi như một anh hùng cho đến cuối đời. Vương quốc Kiehl đã tổ chức quốc tang thương tiếc cho sự ra đi của Vermouth, và ngay cả bây giờ, ngày giỗ của Vermouth vẫn được tưởng niệm hàng năm.
Về phần Sienna thông tuệ, cô nàng khó ưa đó đã được mời đến Vương quốc Ma thuật Aroth, nơi cô ấy trở thành vị thuật sĩ đứng đầu trẻ tuổi nhất trong lịch sử của ma tháp. Mặc dù chỉ có năm Ma tháp ở Aroth, nhưng hai trong số chúng hiện do một trong những hậu duệ của Sienna đứng đầu.
Đức tin Anise, người phụ nữ thối nát đó, cuối cùng lại được phong thành Thánh ở Đế chế Yuras. Mấy bài giảng của cô ả được tôn vinh đến mức chúng thậm chí còn được viết thành một cuốn thánh kinh.
Và Eugene không thể tưởng là những chuyện về Molon dũng cảm đã thành hiện thực. Molon, tên đầu đất đó, đã thực sự lập nên một vương quốc! Liệu anh ta thực sự có đủ khả năng tập hợp tất cả những người tị nạn từ vùng đất bị Quỷ vương tàn phá và thành lập một vương quốc mang tên mình?
‘Đây là phần mà mình thấy khó hiểu nhất.’
Eugene nhíu mày. Bất cứ khi nào suy nghĩ của cậu suy nghĩ vấn đề này, cậu cảm thấy một nỗi căm tức quen thuộc.
“Có vẻ như mọi người vẫn ổn cho đến khi họ chết, vậy tại sao lũ quỷ vẫn còn ở đây?”
Trong thân phận Hamel ở kiếp trước, cậu và đồng đội của mình đã mạo hiểm tiến vào Vùng đất quỷ dữ của Helmuth. Trong khi dẫn dắt lực lượng chinh phục được cử tới từ các quốc gia, họ đã tiêu diệt ba trong số năm Quỷ vương.
Hamel đần độn sau đó đã chết tại lâu đài thứ tư.
Cậu vẫn còn nhớ rõ, vào giây phút sinh tử ấy, cậu vẫn tin chắc rằng Vermouth và các đồng đội nhất định sẽ tiêu diệt được những Quỷ vương còn lại.
Nhưng thực tế thì sao? Tất nhiên thế giới đã hòa bình. Lũ Quỷ vương không còn tham vọng chinh phục thế giới nữa, và tất cả là do “Giao ước” mà Vermouth Vĩ đại đã lập với chúng.
‘Tại sao anh ta phải làm vậy? Chẳng phải mục đích ban đầu là quét sạch chúng sao?’
Cậu không hiểu nổi lý do đằng sau chuyện này. Nhưng sau tất cả, cuộc chiến với Quỷ vương đã kết thúc và thế giới đã hòa bình. Một nền hòa bình đã kéo dài hơn ba trăm năm và tiếp tục cho đến ngày nay.
“...Trông ngài có vẻ khá hồi hộp?”
Eugene ngẩng đầu lên khi nghe thấy giọng nói. Cậu hiện đang ngồi trong một cỗ xe ngựa sang trọng. Một người đàn ông trung niên với dáng vẻ từng trải đang ngồi ở chiếc ghế đối diện với cậu.
“...Đó là bởi vì đây là lần đầu tiên tôi đến thủ đô,” Eugene lẩm bẩm khi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cậu đã rời khỏi dinh thự ở quê nhà và đến thành phố gần nhất sau một ngày di chuyển bằng xe ngựa. Sau đó, sau khi đi qua nhiều cổng dịch chuyển, cuối cùng cũng đặt chân đến thủ đô.
“Tôi hiểu cảm giác của ngài,” người đàn ông đồng cảm với Eugene.
Tên của ông ta là Gordon. Là người từng tuyên thệ một lòng trung thành với gia tộc Lionheart, và ông ta hiện tại là người hộ tống của Eugene.
“Thiếu gia Eugene, liệu ngài có phiền khi tôi mạo muội đưa ra lời khuyên?”
"Được thôi."
“Nếu giờ mà ngài cảm thấy lo lắng, vậy những ngày sau này sẽ khó mà sống trong nhà chính.”
Không có một dấu hiệu cười cợt nào trên khuôn mặt của Gordon. Dù đây là những lời khuyên, nhưng cậu không cảm nhận được chút lo lắng nào cả, Eugene cười toe toét.
“Cảm ơn lời khuyên của ông, Gordon.”
Eugene nhận thức rõ về hoàn cảnh hiện tại của mình. Vì không thuộc chi chính, những hậu duệ của chi thứ cần phải thận trọng đối xử với kỵ sĩ hộ tống và dàn cho họ sự tôn trọng nhất định. Chưa kể đến đến gia đình Eugene, xuất thân của cậu thậm chí còn không được các chi thứ khác để mắt đến.
'Mặc dù vậy, mình mang họ Lionheart. Họ chỉ cử một hiệp sĩ hộ tống… và cha cũng không được phép đi cùng.’
Không hề đánh mất nụ cười, Eugene chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ.
'Mặc dù không quá rõ ràng, nhưng họ đang cố thể hiện cho những người ở chi thứ thấy được thân phận của mình đang ở đâu. Chắc hẳn họ đang cố ra oai nghiền nát tinh thần của người khác? Đồ khốn Vermouth, tất cả là do anh đã gieo rắc hạt giống của mình một cách bừa bãi đấy.’
Eugene có thể tưởng tượng được mọi chuyện sẽ xảy ra sắp tới. Xem cách họ đã cố gắng bóp chết tinh thần của cậu, có lẽ cậu sẽ phải chịu nhiều khiêu khích trắng trợn hơn khi đặt chân đến nhà chính.
‘Có lẽ họ sẽ tập hợp tất cả các kỵ sĩ để chào đón bọn ta và sau đó thông báo chính xác lai lịch của những vị sẽ tới?’
Không, họ sẽ làm vậy với những người họ xem là đối thủ thực sự. Xem cách họ chỉ cử một hiệp sĩ hộ tống thân xác này, có lẽ họ thậm chí sẽ không bận tâm đến việc tổ chức một buổi lễ chào đón cậu.
“...Có bao nhiêu người tham gia Nghi thức Truyền thừa Huyết thống năm nay?”
“Có sáu người thuộc chi thứ, bao gồm cả Thiếu gia Eugene. Ngoài ra, ba hậu duệ của chi chính cũng sẽ tham gia.”
“Ba người từ chi chính?”
Mặc dù cao giọng cố gắng giả vờ ngạc nhiên, nhưng cậu đã biết trước ai sẽ tham dự Nghi thức Truyền thừa Huyết thống năm nay. Cũng may nhờ Gerhard đã chuẩn bị trước.
Trong ba đứa trẻ thuộc chi chính, một người là con của vợ cả, hai người là con song sinh của vợ thứ.
Trong số năm đứa trẻ thuộc chi thứ còn lại, những đứa cần bận tâm đến từ hai gia đình danh tiếng bất kể xuất thân là chi thứ.
“Có lẽ đứa lớn nhất mới mười lăm tuổi, và có những đứa thậm chí còn trẻ hơn mình….”
Eugene mười ba tuổi. Nhớ đến tuổi hiện tại của mình, cậu không thể kìm được một tiếng thở dài. Tất cả là tại cái nghi thức này, thật sự cậu sẽ phải đánh nhau với mấy thằng nhóc choi choi này hả?
~
-- Eugene. Dù con có làm gì, cũng không được cạnh tranh với những đứa trẻ chi chính. Cho dù con có xuất sắc đến đâu, cũng sẽ không phải là đối thủ của những đứa trẻ chi chính. Vậy nên….
~
Eugene nhớ lại bộ dạng ủ rũ của Gerhard lúc đó. Cha cậu không giấu nổi nỗi lo con trai mình có thể rơi vào tuyệt vọng khi gặp phải những đứa trẻ chi chính.
'...nhưng dù sao mình vẫn không kìm nổi tò mò về hậu duệ của Vermouth tài năng như thế nào.'
Eugene rời mắt khỏi cửa sổ. Họ đã đi qua khung cảnh lộng lẫy của thủ đô, và giờ chiếc xe ngựa đã bỏ lại thành phố phía sau và tiến vào khu rừng.
“Đến lúc này chúng ta đã bước vào điền trang của gia tộc Lionheart.”
Khu rừng được bao quanh bởi những bức tường cao lớn.
“À, nhưng ngài không cần phải vội vàng chuẩn bị gì đâu. Chúng ta vẫn còn một chặng đường dài để đi tới đó.”
Mặc dù cậu không có ý định rời khỏi xe ngựa, Gordon vẫn hóm hỉnh đưa ra lời trêu chọc này.
‘Hiểu rồi, tên khốn. Sở hữu một vùng đất rộng lớn như vậy quả là tuyệt vời. Nhưng đó cũng đâu phải của ông, mà lại làm ra bộ dạng như vậy chứ?’
“Oa, vậy ra toàn bộ khu rừng này là tài sản riêng của nhà chính sao?”
"Chính xác."
“Nếu nó rộng thế này thì không phải việc di chuyển rất bất tiện sao?”
“Khắp mọi nơi đều được lắp đặt cổng truyền tống.”
'Là vậy sao? Vậy thì tại sao tôi phải ngồi trên xe ngựa? Bởi vì ngài chưa được phép đi qua đó thưa thiếu gia Eugene.’
Cuộc trò chuyện cứ lảng vảng trong đầu, Eugene tiếp tục nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
~
Đúng như Gordon đã nói, cỗ xe cuối cùng cũng dừng lại sau khi chạy một lúc lâu. Sau khi mở cửa bên cạnh xuống xe ngựa, Gordon đi tới mở cửa cho Eugene.
“Chào mừng đến với dinh thự của gia tộc Lionheart,” Gordon nói một cách lịch sự với một cái cúi đầu.
Ngôi biệt thự hiện ra sau cánh cửa rộng lớn. Đúng như dự đoán, không một ai ra đón cậu.
“Gia tộc Lionheart.'
Eugene từ từ ngước mắt nhìn lên. Những lá cờ trắng xếp dọc con đường dẫn lên từ cổng chính, và mỗi con sư tử dũng mãnh được thêu ở ngay giữa mỗi lá cờ. Đây là biểu tượng của gia tộc.
“Gia tộc Lionheart của Vermouth.'
Eugene nhìn xuống ngực mình. Quần áo của cậu không có bất kỳ hoạ tiết nào. Chỉ những hậu duệ của chi chính mới được phép đeo huy hiệu sư tử lên ngực trái của họ.
“Phải chi mình cũng để lại vài đứa con cháu.”
Ở kiếp trước, Hamel chưa từng kết hôn với ai cũng như không có con.
'Không. Đó quả là may mắn. Nếu việc đó xảy ra, mình sẽ để lại những tai nạn không đáng có.”
Tuy nhiên, nhìn thấy những gia huy được xếp thành hàng như vậy, cậu không khỏi cảm thấy tiếc nuối cho cuộc sống kiếp trước.
“Những người khác đã đến đến chưa?”
“Thiếu gia Eugene là người đầu tiên đến.”
'Tuyệt vời,' Eugene gật đầu nghĩ.
* * *
Eugene được dẫn đến là một tòa nhà phụ được xây ngay cạnh sảnh chính.
Trên đường đi, cậu thậm chí còn không nhìn thấy một người nào mang hình sư tử trên ngực. Tại sao họ lại thờ ơ như vậy? Ít nhất họ có nên cảm thấy tò mò về sự xuất hiện về đối thủ của mình là “thằng nhóc mười ba tuổi” này chứ?
Nhưng ít ra cậu cũng không phải nhận sự kỳ thị trắng trợn. Khi đến tòa nhà phụ, cậu phát hiện ra rằng có một người hầu được cử đến phục vụ mình.
Nữ hầu gái kính cẩn chào đón cậu, "Xin hãy gọi tôi là Nina."
Mặc dù nhìn bề ngoài, cô ta cũng không lớn hơn Eugene bao nhiêu, nhưng cậu không thể tỏ ra bất mãn vì điều này.
“Nếu ngài cần gì, xin vui lòng rung chiếc chuông này,” Nina cúi đầu rồi đưa cho Eugene một chiếc chuông nhỏ.
Cô ấy nhiều nhất cũng chưa tới mười tám.
"Cô có phiền nếu ta nói chuyện thoải mái không?"
“Tất nhiên, xin hãy làm như vậy ạ.”
“Ta là người duy nhất sử dụng toàn bộ tòa nhà phụ này sao?” Eugene hỏi khi nhìn quanh căn nhà rộng rãi.
Cậu chỉ hỏi để xác nhận thôi. Eugene thừa biết rằng điều này sẽ không xảy ra. Có điều, Nina còn quá trẻ để có thể tự mình giám sát toàn bộ khu nhà phụ.
“Tôi e rằng không phải như vậy, nhưng tôi có thể đảm bảo sẽ không có bất cứ sự khó chịu trong thời gian ngài ở đây.”
“Vậy ý cô nói là tôi sẽ sống với một số người khác” Eugene xác nhận.
"Vâng."
“Khi nào họ tới đây?”
“Chậm nhất trong vòng bốn ngày thì mọi người sẽ có mặt đầy đủ ạ.”
Eugene khịt mũi trước câu trả lời này. Bởi vì điều này có nghĩa là cậu sẽ bị mắc kẹt ở đây trong bốn ngày.
“Quanh đấy có khu huấn luyện không?”
"...Hả? Ừm, có ạ…”
“Liệu chuyện luyện kiếm gỗ có cần phải nhận được sự cho phép của bên nhà chính không?”
“Cái đó… Ừm…”
“Bởi tôi đang muốn luyện tập chút.” Eugene mỉm cười tuyên bố khi đi thẳng đến khu huấn luyện.
Nina đi theo sau Eugene với vẻ mặt bất lực.
#