Yêu nữ Succubi là một loài sinh vật của Quỷ Bóng Đêm [1] nổi tiếng đến nỗi không có ai không quen mặt chúng. Tất nhiên, Eugene cũng khá quen thuộc với succubi. Trong quá khứ, khi cậu và những người đồng hành đang khám phá Helmuth, thì những tên Quỷ Bóng Đêm khốn khiếp ấy sẽ xâm phạm giấc mơ của bọn họ mỗi lúc họ mệt mỏi và kiệt sức khi phải gồng gánh nhiều trọng trách trên vai.
“Nơi quái quỷ này có phải Helmuth đâu, vậy tại sao lại có succubi ở đây?’’ Eugene hỏi.
“L-làm ơn hãy bình tĩnh lại.’’ Thấy Eugene bắt đầu nổi cơn thịnh nộ, người hướng dẫn viên vô cùng bối rối và giơ tay xếp thành một hàng rào mỏng manh. “Có thể nơi này không phải Helmuth nhưng vẫn còn có Hắc Ma Tháp, cậu nhớ không? Ngoài những pháp sư bóng tối, thì vẫn còn khá nhiều quỷ tộc đang sống trong toà tháp đấy.’’
“Vậy có nghĩa là tên khốn đó, Edward–không, ý tôi là anh trai tôi, chỉ toàn chơi đùa với những con Succubi ở Hắc Ma Tháp sao?’’
Mặc dù những lời nói ấy được thốt ra từ chính miệng của cậu, Eugene cũng không thể tin vào những điều vừa nói ra. Anh ấy là hậu duệ của Vermouth, con trai cả của chi chính….nhưng anh ấy lại chơi đùa với quỷ tộc và yêu nữ Succubi sao?
“...Cái đó…Nói chính xác thì, không phải là chơi đùa….mà chúng giúp cậu ấy giải trí thôi….’’
“Thế thì khác nhau chỗ nào?’’
“Có thể điều này sẽ đúng ở bất kì thành phố nào, nhưng thậm chí Aroth cũng có một con phố nơi mà những cuộc tụ tập bất hợp pháp và những loại cửa hàng ‘đó’ được hoạt động ngoài trời. Nói thẳng ra, đó là một nơi được xem như một hình thức tội ác mà người ta cố tình làm ngơ…’’
“Vậy thì sao nào?’’
“Con phố ấy cực kì nổi tiếng với khu chợ đen, nên có một vài cửa hàng mờ ám thuê yêu nữ Succubi về làm bà chủ. Tôi nghe nói ngài Edward thường xuyên đến những nơi đó lắm…’’
“Tên khốn điên khùng đó’’ giọng Eugene gay gắt hơn.
Vì người hướng dẫn đề cập đến Hắc Ma Tháp nên Eugene nghi ngờ Edward có mối quan hệ nào đó với một pháp sư bóng tối mà những con yêu nữ đã giao ước. Nhưng sau khi nghe được toàn bộ câu chuyện từ người dẫn đường, Eugene càng khinh bỉ Edward hơn.
Không thể ngờ rằng một hậu duệ của Vermouth đã sập bẫy của yêu nữ và tự dâng hiến mình làm thức ăn. Nhiêu đó thôi cũng đủ thấy xấu hổ rồi, nhưng nó không chỉ là yêu nữ mà còn là bà chủ nữa.
Gọi nó là bà chủ là một cách diễn đạt quá lịch sự rồi, vì rõ ràng những Succubi làm việc ở cửa hàng đó đều là tầng lớp thấp kém giữa những Succubi khác. Ở thế giới con người thì những con yêu nữ ấy không khác gì gái điếm đầu đường xó chợ.
“Tên khốn điên khùng ngu ngốc. Thằng nhãi miệng còn hôi sữa nghĩ mình đang làm cái quái gì vậy?’’
Nghe được những lời lẽ gay gắt ấy, người dẫn đường lại cảm thấy vô cùng hoang mang, bởi vì cách Eugene nói giống như một người lớn đang la mắng một đứa nhóc khờ khạo.
Eugene la hét vào người hướng dẫn viên, “Chuyện này có đúng không thế?’’
Người dẫn đường co rúm, “Không, à, không hẳn….chỉ là đã có vài tin đồn về chuyện này thôi….’’
“Anh có biết con phố đó ở đâu không vậy?’’
“Nó được gọi là Phố Bolero. Mấy cửa hàng đó không phải ngày nào cũng mở cửa, nên con phố chỉ có thể hiện nguyên bản chất thối nát của nó mỗi tháng một lần, vào đúng đêm trăng tròn.’’
“Tôi biết rồi.’’ Eugene làu bàu, nghiến chặt hàm răng trả lời.
Cậu không muốn thân thiết với Eward khi đến Aroth. Cậu đã có kế hoạch giữ một khoảng cách hợp lí và cứ làm ngơ trước người anh kế của cậu trong khi tập trung vào công chuyện của mình.
Tuy nhiên, giờ cậu đã biết tin này, một cơn thịnh nộ dường như đang bốc cháy trong lòng cậu. Eugene nổi giận không phải là vì sự gắn bó của cậu với tên họ chung Lionheart. Thực chất, cậu chỉ không thể chấp nhận rằng một hậu duệ của Vermouth lại dâng hiến sinh lực của mình cho một tên quỷ nhỏ.
‘Sao anh ta dám chịu khuất phục trước những tên đê tiện như vậy.’
Eugene căm ghét ra mặt những tên Quỷ Vương, nhưng cậu cũng khinh bỉ quỷ tộc. Và nếu phải xếp hạng chúng theo mức độ thù ghét của cậu thì Succubi sẽ đứng đầu danh sách ấy. Lí do rất là đơn giản. Khi lần đầu tiên họ bị tấn công bởi Succubi ở Vùng đất quỷ dữ, cậu phải đối mặt với sự xấu hổ khủng khiếp.
‘Dù nó là yêu nữ hay yêu tinh, hay bất kì Quỷ Bóng Đêm nào, thì bọn chúng đều phải bị xoá sổ.’
Cậu không muốn nhớ lại khoảnh khắc đầy xấu hổ ấy. Dù sao thì Eugene đã xé nát vô số Succubi và yêu tinh Incubi ở kiếp trước để trả thù cho sự nhục nhã mà cậu phải chịu đựng.
Người dẫn đường ngập ngừng lên tiếng, “...Ngài Eugene, cậu đừng nói với ai là tôi tiết lộ bí mật này cho cậu được không?’’
“Đừng có lo mà. Anh đã nghe tôi lấy tên tôi ra thề rồi đúng không? Tôi sẽ không nói với bất kì ai cả, đặc biệt là tên anh trai khốn khiếp của tôi.’’
Họ đang đến gần Xích Ma Tháp. Bị phân tâm bởi giọng nói đầy bồn chồn của người hướng dẫn, Eugene mơ hồ gật đầu bình tâm lại trước khi tiếp tục nghiến răng của mình.
‘Mình phải túm cổ áo anh ta và tát cho anh ta biết sự thật mới vừa lòng mình được.’’
Nhưng giờ cậu chỉ nghe tin đồn thôi, và cũng không đáng tin cậy lắm. Nếu cậu dám tát Eward chỉ vì mấy câu chuyện nhỏ nhoi như thế thì Eugene sẽ là người sai. Vậy nên, cậu phải kiềm chế ham muốn bạo lực của mình cho tới khi tìm thấy đủ bằng chứng rõ ràng.
“...Anh nói nó chỉ mở vào đúng đêm trăng tròn và con phố tên là Phố Bolero, phải không?’’
“Phải…’’
“Được rồi, tôi biết rồi.’’
Cỗ xe bay đáp xuống trước Xích Ma Tháp. Eugene là người đầu tiên mở toang cửa xe.
Cậu quay đầu lại nói: “À, không cần xuống xe với tôi đâu, dù gì chúng ta cũng phải chia tay ở đây thôi. Bảo trọng nhé, và nếu chúng ta có dịp gặp nhau trên phố thì cùng đi uống gì đó với nhau nhé.’’
Người dẫn đường ngạc nhiên hỏi, “C-cậu có muốn lấy danh thiếp của tôi không? Tên tôi là-’’
“Thôi, thôi, tôi không cần đâu. Tôi có trí nhớ tốt lắm. Tôi chắc chắn sẽ nhận ra anh nếu chúng ta gặp nhau lần nữa, nên chúng ta có thể chia tay từ đây rồi, và tôi chắc chắn sẽ chào anh vào dịp khác khi tôi gặp anh.’’
Vừa vẫy tay tạm biệt, Eugene vừa xuống khỏi cỗ xe. Người hướng dẫn đã làm lộ ý muốn của mình. Chắc là anh ta muốn làm quen với Eugene. Bởi vì bằng cách đó, anh ta hi vọng sẽ có cơ hội được Lovellian, người chủ của Xích Ma Tháp, biết đến tên của mình.
Nhưng đó không phải là chuyện của Eugene.
“Cậu có phải là Ngài Eugene Lionheart không ạ?’’
Một người phụ nữ đứng trước cửa vào toà tháp đỏ cao sừng sững tiến lại gần Eugene. Cô ấy đã tạo ấn tượng mạnh với chiếc mũ rộng vành, nhọn, to cùng với áo choàng đỏ tươi.
‘Thậm chí vào ba trăm năm về trước, không ai lại ăn mặc giống kiểu cách của một pháp sư như thế…’’
Nhưng xu hướng thì cứ xuất hiện rồi lại biến mất. Kiểu ăn mặc này có phải là một hình mẫu của thời trang cổ điển không? Sau khi liếc mắt nhìn chiếc mũ nhọn hoắt, Eugene gật đầu xác nhận.
“Đúng, là tôi đấy.’’
“Tôi tên là Hera, và tôi là pháp sư của Xích Ma Tháp,’’ Hera cởi bỏ chiếc mũ và cúi đầu khi cô giới thiệu bản thân. “Người chủ của toà tháp này đang đợi trên lầu. Ngài ấy đã lên kế hoạch đích thân chào mừng cậu ở đây, nhưng có một vấn đề nhỏ nảy sinh nên hiện tại ngài ấy đang khá bận.’’
“Vấn đề gì mới được?’’ Eugene hỏi.
Trước câu hỏi ấy, Hera bộc lộ sự bất lực. Cô do dự một lúc trước khi liếc nhìn lại toà tháp, không biết phải trả lời như thế nào.
Ting!
Một luồng sức mạnh mana toả ra từ toà tháp và tạo ra những mảnh vỡ giữa bầu không khí mana. Âm thanh chói tai vang lên khiến bờ vai của Hera run rẩy. Eugene cũng hơi nhíu mày mà ngước nhìn toà tháp.
“...Hm…liệu có tai nạn gì xảy ra không thế?’’ Eugene quan sát.
“...Thực ra chuyện này cũng thường thôi,’’ Hera đành thừa nhận. Khẽ ho một tiếng, Hera đội mũ lên đầu. “Ở Xích Ma Tháp…ờ…chúng tôi có nhiều pháp sư đang nghiên cứu phép thuật triệu hồi. Và trong số các loại phép thuật khác nhau, phép thuật triệu hồi…..um….mang nguy cơ thất bại rất cao.’’
“Nếu cô định nói cho cậu ấy biết thì ít nhất cũng phải giải thích đàng hoàng,’’ một giọng nói bất ngờ cắt ngang. “Không phải là nguy cơ thất bại rất cao, mà là do bọn họ cố tình thất bại. Họ đang thử triệu hồi một cái gì đó hoàn toàn khác bằng cách chèn ép vòng tròn triệu hồi với sức mạnh mana.’’
Giọng nói đầy khó chịu ấy là giọng của Lovellian. Anh ấy mở một cửa sổ bên trong toà tháp và bay ra ngoài.
Phụt!
Khói đen tuôn ra ngay khi cửa sổ được mở.
“Tuy nhiên thì chuyện này đi quá xa rồi. Có vẻ như chúng ta đã sở hữu một vài thiên tài xuất chúng trong tay rồi. Làm thế nào, làm thế quái nào mà tất cả các ngươi có thể triệu hồi Quái Thú Bóng Đêm từ một vòng tròn mà đáng lẽ được dùng để triệu hồi Cá Mập Dung Nham?’’
Lovellian vẫy tay trong khi lơ lửng giữa không trung. Quái Thú Bóng Đêm, vốn dĩ đã hoà vào bóng tối của trời đêm, đã bị tóm gọn bởi sức mạnh mana mà Lovellian phát ra.
“Tinh thần thử nghiệm sáng tạo của các ngươi rất tốt. Các ngươi định làm thế nào để triệu hồi một con ma thú mà các ngươi không thể đương đầu được? Các ngươi nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu như Quái Thú Bóng Đêm trốn thoát vì lỗi lầm của các ngươi? May mắn là chúng ta không chắc chắn biết được, nhưng hơn một trăm người có thể bị thiệt mạng trước khi nó bị bắt lại!’’
“Chúng-chúng tôi xin lỗi…’’
Những pháp sư trẻ theo chân Lovellian rời khỏi toà tháp cứ liên tục cúi đầu xin lỗi. Tuy nhiên, cơn thịnh nộ của Lovellian không thể được xoa dịu dễ dàng như thế được.
‘Bọn họ điên hết rồi.’ Eugene cũng hoài nghi đồng tình.
Quái Thú Bóng Đêm là một con ma thú thường rình rập vào buổi đêm ở Helmuth. Giống như hầu hết các loài ma thú, Quái Thú Bóng Đêm cũng không có tri giác. Bởi vậy nên chúng chỉ được trang bị bởi bản năng huỷ diệt. Nếu con Quái Thú Bóng Đêm trốn thoát được vào bầu trời đêm tối, nó sẽ ngay lập tức săn lùng cư dân của thủ đô.
Các pháp sư bắt đầu biện hộ, “Chúng tôi không có ý định triệu hồi ma thú…Chúng-chúng tôi chỉ…’’
“Kể từ giờ trở đi, các ngươi sẽ là chủ nhân của Xích Ma Tháp này,” Lovellian đột nhiên tuyên bố.
“Hả?’’ Các pháp sư há hốc mồm kinh ngạc.
“Ngay cả ta cũng không thể triệu hồi Quái Thú Bóng Đêm từ vòng tròn triệu hồi của Cá Mập Dung Nham. Không bao giờ ta có thể làm như vậy được. Vậy nên, chẳng phải là các ngươi đã làm nên một kì tích về triệu hồi mà ngay cả ta không thể làm được sao? Do đó, điều này có nghĩa các ngươi là những pháp sư giỏi hơn cả ta nữa, các ngươi nên là chủ nhân của Xích Ma Tháp mới đúng.’’
“C-chủ nhân à-!’’
“Các ngươi nghĩ mắt ta có đá hay sao mà không thấy? Vòng tròn triệu hồi của các ngươi bị lỗi ngay từ đầu rồi. Kể cả khi các ngươi mắc lỗi, ít nhất cũng phải làm đúng những điều cơ bản. Loại ma thú này chỉ có thể được triệu hồi nếu như phần nền móng của vòng triệu hồi bị hỏng!’’ Lovellian đột nhiên la lớn lên, “Thu dọn hành lí của các ngươi và rời khỏi đây ngay!’’
Các pháp sư tiếp tục cúi đầu xin lỗi, nước mắt cứ tuôn rơi ào ào. Tuy nhiên, Lovellian không tỏ ra lòng thương xót chút nào. Lovellian lạnh lùng rời ánh mắt khỏi những pháp sư tội nghiệp ấy và quay sang đối mặt với Eugene.
“...E hèm…’’