Vẻ mặt của Lovellian biến đổi ngay lập tức. Khuôn mặt ấy đã trở lại dáng vẻ của một chàng trai trẻ nói ‘Xin chào các nhóc’ với một nụ cười tươi trên môi trong Nghi Thức Truyền Thừa Huyết Thống vào bốn năm trước.
“Lâu rồi không gặp cậu, Eugene’’ Lovellian cúi đầu kính cẩn.
Mặc dù khuôn mặt tươi cười của anh ấy vẫn như cũ so với lúc trước nhưng giọng điệu thì đã đổi thay. Điều này là do thời gian vừa qua, địa vị của Eugene cũng đã thay đổi. Bốn năm trước, Eugene chỉ là một trong số những đứa trẻ đến từ chi thứ tầm thường. Tuy nhiên, giờ đây Eugene là con nuôi của chi chính nhà Lionheart.
“Trông cậu lớn quá,’’ Lovellian quan sát. “Haha, nói thật là ta suýt không nhận ra cậu đấy.’’
“Ngài Lovellian không thay đổi chút nào,” Eugene khen ngợi.
“Haha. Chỉ là vì ta đang giữ tuổi trẻ của mình bằng phép thuật. Dù sao thì có diện mạo trẻ trung vẫn tốt hơn là già nua chứ ?”
Khi Lovellian hạ cánh xuống mặt đất, anh ta cười tươi với Eugene. Theo những gì Eugene nghe được, Lovellian cũng gần trăm tuổi rồi. Tuy nhiên, anh ta trông chỉ như mới hai mươi lăm tuổi mà thôi.
‘Dù vậy, anh ta có vẻ khác so với khi mình gặp vào bốn năm trước.’
Ngay cả khi ấy, cậu cũng đã có một cảm giác mơ hồ từ Lovellian. Nhưng vì cậu chưa bắt đầu luyện tập mana, nên cậu không thể xác nhận được gì khi không thể cảm nhận được mana của người đàn ông này. Tuy nhiên, bây giờ Eugene đã gặp lại Lovellian một lần nữa, cậu ta đã biết chắc chắn.
Lovellian rất mạnh.
Điều này thực ra khá phù hợp. Là một trong năm Tháp Chủ của Aroth, anh ta ít nhất cũng phải có mức độ sức mạnh như vậy.
Tuy nhiên, Eugene không có cảm giác gì khác từ Lovellian, chỉ là anh ta rất mạnh. Khi Eugene nhớ lại những người mạnh mà cậu đã gặp trong kiếp trước, những người cậu ta nghĩ đến ngay là những người đã để lại cho cậu một ấn tượng độc đáo ngoài sức mạnh của họ.
‘Có vẻ như anh ta còn phải đi xa mới đạt được trình độ của Sienna,’ Eugene quan sát.
Lovellian cũng xem xét Eugene lần lượt, ‘…Điều này quá vô lý.’
Lovellian kinh ngạc trước lượng mana anh ta cảm nhận được từ Eugene.
Chính Lovellian là người đã đề nghị để Eugene được nhận nuôi. Anh ta đã nhận ra tiềm năng của Eugene trong Nghi thức Truyền thừa Huyết thống. Ngay cả sau khi trở về Aroth, anh ấy vẫn giữ liên lạc với Gilead và đã nghe tất cả về những thành tựu của Eugene.
Anh ta đã nghe về việc Eugene có thể cảm nhận mana trong ít hơn mười phút sau khi vào Địa mạch. Đó là một mức độ cảm nhận mana bất thường. Không chỉ vậy, Eugene còn thể hiện ra các mức độ hợp mana quái dị đã cho phép cậu ta kiểm soát mana ngay khi cậu cảm nhận được nó.
Lovellian không thể không cảm thấy bối rối mỗi khi anh ta nghe những câu chuyện về Eugene. Tất nhiên, điều này là do Eward.
Cuối cùng, Lovellian nói: “…Ta đã nghe tin từ Gilead. Vậy là cậu quan tâm đến phép thuật à?”
“Vâng, thưa ngài,” Eugene xác nhận.
“Phép thuật là một lĩnh vực nghiên cứu vô cùng hấp dẫn. Mặc dù nó vừa khó học vừa thú vị…. Nhưng nếu là cậu, Eugene, cậu sẽ làm tốt thôi,” khi lẩm bẩm điều này, Lovellian quay đầu.
Anh ta có thể cảm nhận được một sự hiện diện từ phía sau cánh cửa đóng kín ngăn cách lối vào tầng một của tháp. Anh ta không cảm thấy thoải mái với cách sự hiện diện này chỉ lơ lửng ở đó, không dám mở cửa. Với một cái tặc lưỡi, Lovellian liếc nhìn cánh cửa.
Rít!
Cánh cửa đóng kín bật mở, ngay lập tức kèm theo một tiếng thở dài. Nó đã đến từ một thanh niên gầy gò bị giật mình khi cánh cửa bỗng dưng mở ra.
Đó là Eward Lionheart.
Eugene không thể nhận ra cậu ta ngay lập tức. Dù sao thì bốn năm là một khoảng thời gian vô cùng dài.
Eward đã cao lớn hơn rất nhiều. Tuy nhiên, thân hình của cậu ta không phát triển lắm. Eugene liếc nhìn những cánh tay và chân gầy gò của Eward. Cậu ta cũng chú ý đến đôi mắt thờ ơ, thiếu sinh lực của Eward. Còn mái tóc xám, có thể được coi là biểu tượng của gia tộc Lionheart cùng với huy hiệu của họ… trông khô và héo như những bông cỏ khô.
'Kẻ khốn nạn đó.' Đôi mắt Eugene bắt đầu cháy lên một ngọn lửa bên trong khi nhìn vào Eward. 'Với một vẻ ngoài như thế, cậu ta gần như đang khoe khoang về việc thường xuyên bị các succubus hút đi sinh lực.'
Lovellian quở trách Eward, “Cậu không nên ra ngoài để chào đón em trai mình sao?”
“…Ồm,” với một tiếng ho kẹt, Eward ngước nhìn Eugene. “…Con không chắc rằng con nên nói gì-”
“Rất vui được gặp anh, anh trai,” Eugene dùng sức vào giọng nói khi cậu ta nhìn chằm chằm vào Eward. “Hãy sống hòa thuận với nhau từ bây giờ nhé.”
“Đ-được rồi,” Eward gật đầu đồng ý khi cậu ta tránh ánh nhìn căng thẳng của Eugene. Sau đó, cẩn thận không để Lovellian tức giận, Eward từ từ lùi lại.
“...Cậu định làm gì vậy? Nếu cậu không có việc gì để làm, hãy lên trên và ít nhất cũng đọc một quyển sách đi,” Lovellian ra lệnh khi anh ta quay mặt đi khỏi Eward.
Nếu không phải vì Eward là con cháu của dòng họ chi chính Lionheart, và nếu không phải là yêu cầu từ người bạn cũ Gilead… Lovellian sẽ không bao giờ cho phép Eward ở lại trong tòa tháp của mình. Đã vài năm kể từ khi Lovellian bắt đầu trải qua cuộc xung đột nội tâm giữa tình bạn với Gilead và mong muốn đuổi Eward đi.
“Vâng, thưa ngài…,” Eward rúm rói đi xa với bờ vai ủ rũ.
Không nhìn vào dáng vẻ đáng thương của bóng dáng lui xa của Eward, Lovellian thở dài.
“…Thật là. Xin hãy chấp nhận lời xin lỗi của ta vì đã cho cậu thấy những cảnh tượng đáng xấu hổ ngay khi cậu đến,” Lovellian xin lỗi.
Eugene chấp nhận lời xin lỗi, “Đừng lo, không sao đâu.”
“Về sự náo loạn trước đó… ờ… như Hera đã nói với cậu, đó là một sự cố khá phổ biến cho Xích Ma Tháp. Mặc dù một sự náo loạn nghiêm trọng như hôm nay là rất hiếm.” Khi Lovellian cười khổ, anh ta liếc nhìn Hera và nói, “Vì vậy, ta đã nghe từ Gilead rằng cậu không muốn học phép thuật từ ta…”
Eugene giải thích, “Chỉ là tôi không muốn làm phiền ngài không cần thiết, Pháp sư trưởng.”
“Điều đó ta hiểu. Nhưng ta chỉ hy vọng rằng cậu sẽ đáp ứng được kỳ vọng của ta, Eugene,” Lovellian thừa nhận.
Lovellian đánh giá cao lời giải thích của Eugene. Mặc dù anh ta đã nhận ra điều này bốn năm trước, nhưng cậu bé đang đứng trước mặt anh ta cho thấy một sự suy xét sâu sắc không tuổi tác nào có thể.
‘Mặc dù hơn là sự suy xét, có lẽ sẽ tốt hơn nếu gọi nó là tính toán…,’ Lovellian tự nghĩ. Đây không phải là một phán đoán dễ dàng. Lovellian không biết nhiều về Eugene, cũng không có nhiều thời gian ở bên nhau.
Thôi, cách nào cũng được. Thà quá chu đáo còn hơn là vô liêm sỉ mặc dù khả năng kém cỏi, và thà tính toán còn hơn là tham lam và ngu ngốc.
“Tôi không hoàn toàn tự tin rằng tôi sẽ đáp ứng được kỳ vọng của ngài,” Eugene trả lời khi cậu ta lùi một bước. “Vung kiếm. Đâm thương. Quật rìu. Đây là những điều tôi tự tin nhất. Từ nhỏ, tôi đã chắc chắn rằng tôi có tài năng cho những điều này. Nhưng phép thuật là một lĩnh vực mà tôi hoàn toàn không có kinh nghiệm… nên tôi không dám nói rằng tôi có tài năng với nó.”
Những lời này cũng gây thiện cảm với Lovellian. Nó cho thấy tâm lý của Eugene tốt hơn nhiều so với Eward, người thiếu động lực và nỗ lực.
Eugene tiếp tục giải thích, “Ngoài ra, nếu tôi học phép thuật từ cá nhân Ngài Lovellian, sẽ có nhiều người nhìn vào gia tộc Lionheart với sự không hài lòng. Vì vậy, trong thời gian này, tôi muốn tự học phép thuật.”
“…Được rồi. Vậy thì hãy làm như vậy,” Lovellian gật đầu đồng ý với một nụ cười ấm áp. “Trừ khi cậu yêu cầu ta, Eugene, nếu không ta sẽ không can thiệp vào việc học của cậu. Tuy nhiên, vì sẽ khó khăn cho một người mới bắt đầu học phép thuật một mình… nếu cậu cần trợ giúp, cứ tự nhiên yêu cầu ta bất cứ lúc nào.”
“Vâng, thưa ngài.”
“Cậu đã sắp xếp chỗ ở chưa?”
“Không, tôi chưa tìm được.”
“Trong trường hợp này, cứ ở trong tháp đi. Nó có thể không sang trọng bằng biệt thự của nhà chính, nhưng nó là một nơi đáng để sống.”
“Tôi có thể chuyển vào ngay được không?”
“Tất nhiên rồi”
Trước câu trả lời vui vẻ của Lovellian, Eugene cũng cười theo. Eugene đã hy vọng rằng cậu ta sẽ có thể ở trong tháp. Đó là lý do tại sao cậu không đi tìm chỗ ở trước.
Eugene hỏi, “Nếu như vậy, liệu tôi có thể xem qua thư viện trước được không?”