‘....Mình không đến đây để ngắm bức chân dung này,’ Eugene tự nhắc nhở bản thân mình.
Và cậu cũng không đến đây để xúc động. Không, Eugene đến đây để xem liệu Sienna có để lại chút manh mối nào không. Theo tính toán của cậu, Eugene tin rằng chắc chắn Sienna là người đã đặt chiếc vòng cổ của cậu vào trong đống kho báu.
‘....Lovellian đã nói rằng ký ức mà anh ta đọc được là từ một trăm năm trước,’ cậu nhớ lại.
Nếu đúng như vậy, điều đó chẳng phải có nghĩa là Sienna vẫn còn sống cách đây một trăm năm sao?
“Không, ta không thể chắc chắn về điều đó được. Nó có thể là một ký ức giả tạo....Hoặc có lẽ...người đặt nó ở đó là Vermouth.”
Những suy nghĩ hỗn loạn đang quay cuồng trong đầu cậu. Eugene hít một hơi thật sâu và vuốt ve chiếc vòng cổ của mình. Nếu không phải nghe có vẻ kì lạ, cậu cũng sẽ không đặt nhiều tâm tư phức tạp như vậy.
‘Nó không thể chỉ là một món quà bất ngờ dành cho mình, vậy họ đang cố làm cái quái gì với thứ này vậy? Tại sao họ lại để chiếc vòng cổ ở đó?’
Trong khi cố gắng gạt bỏ mọi sự rối loạn trong nội tâm của mình, Eugene rời khỏi chỗ bức chân dung và tiếp tục chuyến tham quan. Mặc dù có nhiều thứ để xem trong dinh thự rộng rãi này, nhưng cảnh tượng đáng chú ý nhất là tầng hầm nơi được biến đổi thành phòng làm việc cá nhân của Sienna.
Eugene liếc nhìn những giá sách chất đầy các cuốn sách ma thuật. Bản sao của các văn bản gốc đã được chép lại hai trăm năm trước và được lưu trữ ở đây. Mặc dù những pháp thuật bảo hộ mạnh mẽ được sử dụng trên những cuốn sách này, nhưng chúng vẫn không được phép chạm vào.
‘Chắc hẳn phải có thứ gì đó mà cô ấy đã để lại....’
Không đời nào việc tái sinh của cậu chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Những nghi ngờ mơ hồ của cậu đã được xác nhận khi tìm thấy chiếc vòng cổ từ kiếp trước này. Cái vòng cổ này không được pháp thuật bảo hộ và một lớp ký ức giả thậm chí còn được phủ trên nó.
‘Khả năng nào mà cái vòng ấy lại tình cờ ở trong hầm kho báu, và mình chỉ tình cờ nhìn thấy nó khi bước vào?’
Tất cả nghe có vẻ bất khả thi. Trong khi việc cậu được tái sinh với ký ức nguyên vẹn đã là điều hiếm thấy, thì việc cậu tình cờ gặp lại một vật kỷ niệm từ tiền kiếp của mình lại là một chuyện cực kỳ khó xảy ra?
‘Chuyện gì đó đang xảy ra. Có vẻ như ai đó đã nhúng tay vào sự tái sinh của mình. Có phải là cậu không, Vermouth? Hay là cậu, Sienna? Nó thậm chí có thể là Anise, nhưng không thể nào là tên ngốc Molon đó được.’
Nếu ai đó đã lên kế hoạch cho cậu tái sinh như thế này, họ chắc chắn cũng sẽ có những sắp xếp khác.
Linh hồn của cậu không thay đổi chút nào, mặc dù cậu đã tái sinh. Tempest đã nhận ra Eugene từng là Hamel chỉ bằng cái liếc mắt. Điều gì sẽ xảy ra nếu loại ma pháp này được yểm trên chiếc vòng cổ khi nó nằm trong hầm kho báu? Vậy thì chẳng phải hợp lý sao khi chiếc vòng ấy lại không bị phát hiện trong hàng trăm năm, và chỉ xuất hiện trở lại để đáp lại ‘linh hồn’ của Hamel?
Nếu người lên kế hoạch cho việc này là Sienna....
‘Vậy thì cô ấy hẳn nên để lại một vài manh mối khác. Nhưng ở đâu.....?’
Tất nhiên, kết luận này tồn tại nhiều lỗ hổng. Rõ ràng nhất là, tại sao lại sử dụng một phương pháp phức tạp như vậy? Không phải sẽ tốt hơn nếu họ ngay lập tức giải thích rõ tình hình ngay khi cậu tìm được chiếc vòng cổ hay sao? Nhưng nếu họ chọn phương thức rườm rà như vậy, hẳn phải có lý do chính đáng cho việc đó.
Tuy nhiên, lý do đó có thể là cái quái gì vậy?
“Không thể hiểu nổi....,” Eugene lầm bầm sau khi dạo quanh phòng làm việc của Sienna một lúc lâu.
Cậu đã đi qua toàn bộ giá sách, lướt qua các đầu sách ở mỗi hàng nhưng vẫn không thể tìm thấy bất cứ điều gì.
Vì vậy, cậu rời phòng làm việc và đi lên tầng trên. Cậu xem xét phòng ngủ của Sienna cũng như nhiều phòng khác. Nhưng không có gì lọt vào tầm mắt cậu.
‘Chết tiệt, không có đầu mối gì cả.’
Khi vò đầu bức tóc một cách bực bội, Eugene nhìn chằm chằm vào bức chân dung.
‘Vì vậy, mình đoán mình sẽ phải làm mọi thứ theo cách của mình. Nếu có điều gì mà cậu muốn tôi làm, ít nhất cậu nên tìm cách gợi ý cho tôi. Nếu cậu không nói với tôi bất cứ điều gì, thì làm thế quái nào tôi biết cậu muốn tôi làm gì?’
Thật khó chịu khi cố gắng hợp tác với một kế hoạch không xác định. Nếu thật sự có chuyện gì đó, chỉ cần cô ấy chưa chết, nhất định sẽ có ngày gặp lại. Eugene nhìn quanh để xem những người bảo vệ có nhìn về phía mình không. Sau khi xác nhận là không có, Eugene giơ ngón tay lên bức chân dung của Sienna.
“Nếu điều đó làm cậu khó chịu, cậu có thể đến với tôi ngay.”
Ngay từ đầu, cậu là người được tái sinh, không phải Sienna.
“....Miễn là cậu còn sống....”
Eugene thở dài và quay lại.
Mặt trời đang dần xuống , và bầu trời cũng trở nên tối dần. Cậu đã quá tập trung vào việc tìm kiếm đến nỗi không nhận thức được thời gian.
“Tôi đã để anh chờ lâu sao?” Eugene hỏi một cách có lỗi.
“Không sao đâu,” người hướng dẫn trả lời.
Mặc dù Eugene nói rằng cậu ấy sẽ ra ngoài sau một hoặc hai giờ nữa, nhưng người hướng dẫn, kẻ đã bị bỏ lại bên ngoài đã đợi trong khoảng thời gian gấp hai lần cậu nói, anh ta cố nặn ra một nụ cười.
Người hướng dẫn nói: “ Có vẻ cậu thực sự thích chuyến tham quan này.”
“Chà....chỉ là cuối cùng tôi đã dành một khoảng thời gian dài để suy nghĩ về nhiều thứ. Và việc bên trong dinh thự rộng rãi cũng chẳng có ích gì,” Eugene cố bào chữa cho mình.
Người hướng dẫn nói sang chuyện khác, “Ngài đã thấy bức chân dung của quý cô Sienna, phải không?”
“Đúng, đó là một bức tranh thực sự rất đẹp.”
“ Vẻ ngoài xinh đẹp đó cùng với những khả năng ma thuật của cô ấy thậm chí có thể khiến Quỷ vương cũng phải chịu thua....Nữ Bá tước Sienna thực sự có thể được gọi là nữ thần pháp thuật.”
Eugene cảm thấy khó xử, “Chà, gọi cô ấy là nữ thần thì hơi...”
Và cậu cũng không nghĩ rằng khả năng của cô ấy thực sự đủ mạnh để khiến một con Quỷ vương phải chịu thua.
“Bây giờ cậu muốn đi đâu?” người hướng dẫn hỏi. “Đây là một địa điểm vô cùng nổi tiếng, vì vậy nên có rất nhiều nhà hàng quanh đây.”
Eugene tình cờ rút ví ra. Đôi mắt của người hướng dẫn bắt đầu lấp lánh khi nhìn thấy điều này.
“Đây là tiền boa,” Eugene nói rồi đưa một ít tiền.
“Cảm ơn ngài rất nhiều!” người hướng dẫn hét lên đầy phấn khích.
“Tôi không đến nhà hàng cũng được, chúng ta hãy đi thẳng đến Xích Ma Tháp. Khi đến đó, công việc của anh sẽ kết thúc trong hôm nay.”
“Ah...”
Trước những lời này của Eugene, nét mặt của người hướng dẫn hơi cứng lại.
“Vâng, xin hãy đi theo tôi.”
Nuốt cơn ghen tức vào lòng, người hướng dẫn tiếp tục hành động một cách chuyên nghiệp. Không giống như đứa con cả ngốc nghếch, ít nhất người con nuôi này đã cho anh nhiều tiền hơn số tiền mà anh có thể kiếm được trong một tháng làm hướng dẫn viên.
‘....Và ít nhất thì cậu ta cũng đã cho thấy rằng cậu ta là người có kỹ năng thực sự’ , người hướng dẫn tự lập luận với chính mình.
Không giống như đứa con trai cả, kẻ mang những đặc tính từ chi chính, Eugene đã được công nhận bởi chính khả năng của mình và được nhận vào chính gia mặc dù được sinh ra từ dòng dõi chi thứ. Người hướng dẫn đã dùng cái suy nghĩ này để xoa dịu cảm giác chán nản của mình.
“Có ổn không nếu tôi hỏi điều này?” Eugene đột nhiên hỏi
“Tất nhiên, miễn đó là điều mà tôi có thể trả lời,” người hướng dẫn đáp.
“Đó là về Eward Lionheart.” Khi họ đang ngồi trên một cỗ xe bay đến Xích Ma Tháp, Eugene tình cờ nhắc đến tên cậu ta, “Anh ấy là anh trai của tôi, nhưng cậu đã nghe nói về anh ấy chưa?”
“....Trong thế hệ pháp sư trẻ ở Pentagon, chỉ có một số ít không biết cái tên đó,” người hướng dẫn trả lời trong khi nhìn Eugene một cách lo lắng.
Nhận thấy biểu hiện của anh ấy, Eugene mỉm cười ấm áp và nói, “Không cần phải lo lắng. Tôi chỉ nhắc tới điều đó vì chúng ta đang tiến tới Xích Ma Tháp, và chúng tôi biết ơn họ vì đã chăm sóc anh ấy.”
“....À… vâng.”
“Không phải anh trai tôi đã ở với họ từ khi anh ấy đến đây vào bốn năm trước sao? Tôi không chắc liệu anh có biết về gia tộc chúng tôi hay không, nhưng ban đầu tôi không phải là thanh viên của chính gia mà thay vào đó tôi được nhận vào. Ngay khi tôi được nhận làm con nuôi của nhà chính, Eward đã rời đi và đến Aroth.”
“Cái đó...Vâng, tôi biết điều đó. Đó là một câu chuyện khá nổi tiếng.”
Nó có thực sự nổi tiếng như vậy không? Eugene mấy năm nay đều sống ở nhà chính, cho nên đối với những tin đồn bên ngoài, cậu đều không biết gì cả.
Eugene tiếp tục, “Bởi vì điều đó, nên tôi đã không thể gặp anh trai mình, Eward, dù chỉ một lần kể từ khi tôi được nhận vào gia đình. Đó là lý do tại sao tôi muốn hỏi điều này, tình cờ, anh có nghe tin đồn nào liên quan đến anh trai tôi không?”
“Ahhhh...Ừm...”, người hướng dẫn ngập ngừng.
“Tất cả những gì tôi yêu cầu anh là hãy nói cho tôi biết về bất cứ tin đồn nào liên quan đến anh trai tôi”, Eugene nheo mắt lại nhấn mạnh.
Yết hầu của người hướng dẫn liên tục chuyển động khi anh ta cảm thấy một loại áp lực đến từ Eugene.
Eugene thừa nhận: “Những tin đồn mà tôi có thể nắm được về anh trai mình không đáng kể lắm. Nhưng tôi có thể đại khái hiểu được rằng không có nhiều điều tốt đẹp được đồn đại. Vì vậy, anh có nghĩ rằng tôi nên tìm hiểu thêm về anh ấy để tôi không phạm bất cứ sai lầm nào khi chúng tôi gặp nhau không?”
“Đó là....Vâng, thì.....,” Người hướng dẫn vẫn tỏ ra do dự.
“Tất nhiên, tôi sẽ không cảm thấy bị xúc phạm bởi lời nói của anh, tôi cũng sẽ không trừng phạt anh vì bất kỳ hành vi vu khống nào đi chăng nữa. Tôi sẽ không tiết lộ nguồn thông tin cho nhà chính, đặc biệt là với anh trai tôi. Tôi có thể thề tất cả những điều này trên danh nghĩa của gia tộc của mình.”
Vì Eugene đã đi xa đến mức tuyên thệ, người hướng dẫn viên không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gật đầu đồng ý. Cái nhìn của Eugene quá sắc bén đến nỗi anh ta không thể phủ nhận rằng mình không biết gì cả. Anh ta đã nghe nói rằng Eugene chỉ mới mười bảy tuổi, nhưng làm sao ánh mắt ấy có thể đáng sợ đến như vậy? Nếu Eugene cho họ cái nhìn này, ngay cả những người lính đánh thuê đã lang thang trên chiến trường trong nhiều thập kỷ cũng có thể cúp đuôi bỏ chạy.
Người hướng dẫn cuối cùng cũng chịu tiết lộ, “....Chà...tôi cũng không biết nhiều về cậu ấy, nhưng...”
“Hãy nói một cách thoải mái đi,” Eugene thúc giục.
“Về Ngài Eward....tôi đã nghe nói rằng cậu ấy.......cậu ấy đã rời Ma Tháp hàng đêm để đắm mình trong một số hình thức giải trí.”
“Giải trí?”
Eward bao nhiêu tuổi?
‘Anh ấy hơn mình hai tuổi, phải không?’
Ở tuổi mười chín, Eward đang ở độ tuổi tràn đầy sức sống đến mức có thể thức trắng đêm.
“Nói một cách khác, ý anh là anh ấy mê rượu và phụ nữ? Nếu đó là những thứ như vậy, chẳng phải điều đó khá bình thường đối với một người ở độ tuổi của anh ấy sao?” Eugene hoài nghi hỏi.
Người hướng dẫn do dự, “Ừm, không. Đó không phải là loại đó. Đây thực sự chỉ là một tin đồn, nhưng....”
“Nếu tin đồn đang lan rộng, phải có lý do chính đáng cho việc này. Đừng ngập ngừng nữa mà hãy nói thẳng đi. Chuyện này là sao?”
“...Su....”
“Cái gì?”
“Ý tôi là, đó là một con Succubus,” người hướng dẫn cuối cùng cũng tiết lộ, đỏ mặt xấu hổ.
“Thằng điên rồ đó,” Eugene lầm bầm, lông mày nhướng lên vì ngạc nhiên.