Tuy nhiên, Minotaur không gây ra thương tích cho Dezra như đã tưởng tượng. Nó không nghiền nát cơ thể cô bằng sức mạnh của nó, cũng không đập cô xuống đất. Thay vào đó, nó chỉ ném cô ra xa.
Arggg!
Dezra sợ hãi đến nỗi không để ý xung quanh. Vì vậy, sau khi trượt dài trên mặt đất, cô chỉ nằm yên ở đó, thút thít vì đau đớn. Cả cơ thể cô đau nhức sau khi bay một đoạn dài trước khi rơi xuống, và cô cảm thấy như gãy vài cái xương.
“Vì cậu đã thua, xin hãy tránh ra cho người tiếp theo,” Eugene ra lệnh.
“Nó đau quá…!” Dezra kêu lên thảm thương.
“Chà, dĩ nhiên là nó sẽ đau,” Eugene nói mà không một sự thông cảm nào.
“Tại sao nó chỉ dừng lại ở việc ném cô ấy?” Ciel hỏi, khuôn mặt của cô thể hiện sự khó hiểu.
Dù không phải là cô muốn nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ diễn ra ngay trước mắt mình, nhưng dù Ciel suy nghĩ bao nhiêu đi nữa, hành động của Minotaur vừa rồi không giống như là điều mà một con quái vật sẽ làm.
“Đó là vì thứ kia không phải là một con quái vật thật,” Eugene trả lời. “Nó không có lý do gì phải giết chúng ta, vì ngay khi nó bắt được chúng ta, chúng ta đã thua rồi.”
Những người tổ chức nghi thức này cũng không có lý do gì để gây ám ảnh cho những đứa trẻ tham gia.
Sau khi xem tình huống này diễn ra, Cyan đứng lên với một nụ cười lộ rõ trên mặt.
“Hừ. Thay vì lao ra, ngươi nên biết vị trí của mình. Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể đánh bại một con Minotaur?”
Dezra không thể trả lời được, và cô chỉ có thể khóc lóc và cuộn người lại thành một quả bóng. Cyan cười khẩy khi cậu ta đi qua Dezra vào trung tâm của mê cung.
“Đồ kém cỏi! Hãy ngồi yên và giữ cho đôi mắt của ngươi hé to ra khi ta cho ngươi xem nó phải làm như thế nào. Ta sẽ chứng minh cho tất cả biết rằng dòng máu của chi chính ở một tầm cao khác so với thứ con cháu chi thứ như ngươi.”
Cyan cảm thấy rằng phải khen ngợi bản thân về một bài phát biểu tuyệt vời như vậy. Tất nhiên, những lời này không chỉ dành cho Dezra; chúng cũng nhắm vào Eugene. Tuy nhiên, Eugene chỉ cười thích thú, như thể cậu thấy có điều gì đó buồn cười mà Cyan đã bỏ lỡ.
‘…Thằng ngốc đó. Cậu ta có thực sự nghĩ rằng ta không thể giết một tên khốn đầu bò như thế?’
Cyan dứt khoát rút kiếm của mình ra. Sau đó cậu ta bắt đầu tập trung sự chú ý vào thanh kiếm của mình. Khi cậu làm như vậy, mana lưu thông trong cơ thể cậu ta cũng bắt đầu truyền vào thanh kiếm .
“…Kiếm quang…!”
Dezra cảm thấy một cú sốc lớn đập vào cô. Một ánh sáng nhẹ đã bao quanh thanh kiếm của Cyan. Đó chắc chắn là Kiếm Quang, một thứ chỉ có thể hiện ra khi mana của người thi triển đã được rèn luyện đến một mức độ nhất định. Dezra biết rõ sức mạnh của một ánh sáng như vậy. Về cơ bản, nó gần như là một lưỡi kiếm mana có thể cắt đứt bất cứ thứ gì nó chạm vào. Cô đã đôi khi thấy phụ thân mình bọc ánh sáng vào lưỡi giáo của ông và dùng nó để đâm xuyên qua một khối sắt lớn như thể nó là một miếng đậu hũ.
“Nếu con luyện tập chăm chỉ sau khi trở về từ Nghi thức Truyền thừa Huyết thống, con cũng sẽ có tạo Kiếm Quang,” phụ thân cô đã nói với cô trước khi cô rời khỏi nhà chính.
Để kích hoạt tia Kiếm Quang nhỏ nhất, người thi triển cần phải luyện tập mana của mình ít nhất mười năm. Tuy nhiên, Cyan chỉ hơn cô một tuổi. Sự thật này làm Dezra rất sững sờ.
“…Haha!” Cyan cười khi cậu ta thoát khỏi trạng thái tập trung.
Cyan thích thú khi nhìn thấy Dezra kinh ngạc. Thật không may, cậu ta không thể duy trì Kiếm Quang được lâu với lượng mana mà ít ỏi mà bản thân có. Tuy nhiên, cậu ta không cần phải mất nhiều thời gian để xẻ thịt tên đầu bò ngu ngốc kia thành từng miếng.
Với bước đi tự tin, Cyan tiến lại gần Minotaur.
“…Huh?”
Tuy nhiên, trước khi cậu ta đi được hơn vài bước, Cyan dừng lại. Mana tạo thành Kiếm Quang đã đột ngột tan biến. Cyan nhìn thanh kiếm của mình với vẻ bối rối. Cậu ta cố gắng tập trung ý thức của mình một lần nữa để phát ra Kiếm Quang, nhưng dù dùng bao nhiêu mana đi nữa, cậu ta cũng không thể ngăn Kiếm Quang từ từ biến mất.
“C-cái quái gì?”
Eugene nhìn vẻ hoang mang của Cyan với ánh mắt thích thú. Mặc dù thật ngạc nhiên khi Cyan đã biết cách hiện ra Kiếm Quang của mình , nhưng thực tế việc cậu ta biết làm điều này chỉ làm cho Eugene vui hơn.
Một vòng tròn ma thuật nhạt đã được vẽ trên các bức tường bao quanh hang động trung tâm, phai nhạt đến nỗi cần phải nhìn rất kỹ mới có thể nhìn thấy nó. Eugene đã nhận ra hình dạng của vòng tròn ma thuật này. Mặc dù một số điểm có vẻ đã được thay đổi… nhưng tác dụng của nó vẫn còn đó.
Đây là một vòng tròn ma thuật cắt đứt mọi sử dụng mana trong phạm vi chỉ định. Ba trăm năm trước, Sienna đã sử dụng chính vòng tròn ma thuật này để chống lại một số pháp sư ma quỷ.
‘Nào ngờ họ lại lắp đặt loại vòng tròn ma thuật này ở trung tâm của mê cung.’
Vì những đứa con cháu của chi thứ không được phép luyện tập với mana vì vậy vòng tròn ma thuật này chỉ nhắm vào những đứa trẻ của chi chính.
‘Chà, ông ta đã nói rằng ông ta sẽ đánh giá chúng ta dựa trên những tài năng mà chúng ta đã thừa hưởng, không phải là độ thuần khuyết huyết thống.’
Gilead là người đã nói điều này, và ông ấy đã thực sự hành động theo lời nói của mình. Thông thường, những đứa con ở chi thứ sẽ không bao giờ có thể thắng được những đứa trẻ của chi chính. Nhưng, nếu như những đứa trẻ của gia tộc chính không thể sử dụng mana nữa thì sao?
Không biết phải làm gì, Cyan do dự lùi lại. Minotaur chỉ đứng yên và nhìn Cyan khi cậu ta làm như vậy.
‘Ch…chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao Kiếm Quang không hoạt động? Dù mình vẫn còn rất nhiều mana….’
“Anh Cyan?” Ciel gọi tên Cyan.
Vai Cyan co giật khi nghe tiếng nói của cô. Liệu cậu ta có thể đánh bại Minotaur mà không cần dùng Kiếm Quang không? Cyan nuốt nước bọt. Cậu không thể hấp thụ thêm mana vào cơ thể nữa. Điều đó có nghĩa là cậu sẽ không thể duy trì sức mạnh thể chất của mình được lâu.
Liệu cậu có cơ hội không?
“Nếu ngươi nghĩ rằng ngươi sẽ thua, thì hãy quay lại đi. Đừng để bị đánh vào mông vì cứng đầu,” Eugene vừa nói vừa cười khúc khích.
Giọng nói khó chịu đó ! Cyan cắn chặt môi của mình. Cậu không có nơi nào để lui về. Nếu cậu thừa nhận rằng cậu không làm được và bây giờ chỉ quay lại…
“Haiyaaah!” gào lên một tiếng thật to, Cyan lao vào Minotaur.
Giống như lần trước, Minotaur chỉ bắt đầu di chuyển sau khi Cyan đã xông lên. Mặc dù cậu không thể gọi được Kiếm Quang, nhưng động tác của Cyan lại nhanh hơn rất nhiều so với Dezra.
Minotaur vung tay. Cyan tránh được tay của Minotaur và lao vào trong phạm vi tấn công của nó với rất nhiều khó khăn. Sau đó, với toàn bộ sức mạnh của mình, cậu vung thanh kiếm.
Lách!
Thanh kiếm của Cyan cắt vào Minotaur. Tuy nhiên, điều này chỉ để lại một vết cắt nông trên da của con quái vật. Trong khi chịu đựng cơn đau ở cổ tay do va chạm, Cyan tiếp tục vung thanh kiếm của mình mãnh liệt.
Cyan rất tuyệt vọng. Khi cậu thoát khỏi những cuộc tấn công của Minotaur bằng cách né tránh ở đây và đó, cậu tiếp tục chém và đâm nó bằng thanh kiếm của mình. Tuy nhiên, không có nhát chém nào của cậu thực sự làm tổn thương Minotaur. Nó mạnh hơn rất nhiều so với tất cả những con quái vật mà cậu đã đối mặt cho đến bây giờ.
‘Ch-chân. Mình cần phải đánh vào chân nó.’
Hơi thở của Cyan đã rất khó khăn. Sau khi chỉ gây ra những vết thương nông, cậu còn xa lắm mới đánh bại được con quái vật. Cậu cần phải thực hiện một đòn tấn công quyết định. Đầu tiên, nó quá to, nên cậu cần phải làm cho nó ngã xuống bằng cách nào đó… nhưng cậu không có thời gian để suy nghĩ.
Cẩn thận tay nó!
Cyan nhanh chóng cúi đầu xuống. Sau đó cậu ấy cúi đầu lao về phía trước, cậu đâm thanh kiếm vào đầu gối của Minotaur.
Rách!
Thật không may, cậu đã đâm lệch hướng. Thanh kiếm của Cyan không đâm vào khớp của Minotaur như cậu mong muốn, và thay vào đó, khi va chạm với xương bánh chè của Minotaur cứng cáp, thanh kiếm bị vỡ thành từng mảnh. Khi nhìn thấy điều này xảy ra, mắt Cyan tràn ngập nước mắt tuyệt vọng.
‘Nhưng họ đã nói rằng nó sẽ không bị gãy!’
Ngay khi thanh kiếm của cậu bị gãy, trong đầu Cyan oán trách Lovellian , giống như Dezra đã làm. Thật không may, điều tiếp theo xảy ra cũng giống như trải nghiệm của Dezra. Tay to của Minotaur bao quanh Cyan và ném cậu về phía lối vào.
“Huuurgh!”
May mắn thay, Cyan đã có thể kiểm soát cú ngã của mình để giảm thiểu va chạm. Tuy nhiên, cậu bị ném quá xa, và cơ thể cậu đã kiệt sức, nên cậu không thể hoàn toàn giảm bớt lực của cú ném.
Cyan quằn quại trên mặt đất khi cố gắng nắm lấy cái lưng đang nhức nhối của mình.
“Gaaah… !” cậu rên rỉ.
“Ngươi cũng đã thua,” Eugene trêu chọc Cyan với một tiếng cười khúc khích.
Cyan không thể nói gì để đáp lại, vì vậy cậu chỉ có thể cắn chặt môi trong sự xấu hổ.
“Ta không muốn chiến đấu,” Ciel lập tức bật ra. “Kiếm Quang của anh ấy không hoạt động vì cái đó, phải không ?”
Ngón tay của Ciel chỉ vào vòng tròn ma thuật đã được khắc trên tường.
‘Oh….’ Eugene thốt lên trong lòng, ấn tượng.
Có vẻ như cô ấy thực sự có đôi mắt tốt hơn anh trai mình.
“Làm sao mà ta biết được?” Eugene nói với một nụ cười khi cậu ta đứng dậy.
Sau khi nhìn anh trai mình với ánh mắt lo lắng lẫn buồn cười, Ciel quay lại nhìn Eugene.
“Ngươi có thể thắng không?” cô hỏi cậu.
“Ta sẽ phải thử xem,” cậu nói, và với câu trả lời này, Eugene bước ra để đối mặt với Minotaur.
Mặc dù cậu nói như vậy, nhưng Eugene không có ý định thua cuộc.