“Thế ai là người đến đầu tiên?” Cyan nhăn mặt khi lặp lại câu nói.
Cậu cảm thấy như Eugene đang chế giễu mình. Rốt cuộc, người đã vượt qua mê cung và đến trung tâm đầu tiên chính là Eugene.
“Dezra là người đến trước,” Eugene nói.
“Nhưng cô ấy chỉ là chạy trốn thôi!” Cyan phản đối.
“Tại sao cô ấy lại chạy trốn?”
“Đó là….”
Đây là câu hỏi mà Cyan hoàn toàn không thể trả lời được. Mọi chuyện bắt đầu từ khi cậu nhầm lẫn vẻ ngoài đầy máu của Dezra với một con ma và hét lên. Sau đó, xấu hổ và tức giận vì điều này, cậu quyết định bắt cô ấy và trừng phạt cô…. Nếu cậu phải giải thích tất cả những điều này, Cyan cảm thấy rằng cậu sẽ phải thừa nhận với Eugene rằng cậu đã hét lên vì sợ ma.
“…Dezra…đối với ta…cô ấy đã xúc phạm ta,” với một chút khó khăn, Cyan nghĩ ra cái cớ này.
“Cậu thật là hay dùng từ ‘xúc phạm’,” Eugene nhận xét.
“Ta đã bao giờ xúc phạm cậu đâu, Cyan?” Dezra trả lời với vẻ mặt tức giận. Nếu như cô ấy thành công trong việc mai phục họ như kế hoạch, thì ít ra sự rượt đuổi này cũng có lý do.
“Cyan là người phản ứng quá đáng. Chúng tôi chỉ tình cờ gặp nhau trên cùng một con đường!” Dezra tiếp tục giải thích.
“Cô ta đã cố tình làm ta giật mình!” Cyan buộc tội.
“Đó không phải là sự thật! Thay vào đó, ta mới là người bị giật mình bởi tiếng hét của cậu!” Dezra phản bác.
“T-ta không hét,” Cyan nói dối, trong khi nắm chặt nắm đấm và tai cậu đỏ ửng. “Ta chỉ… ta chỉ hét lên vì quá tức giận. Còn ngươi… đúng rồi! Dezra, ngươi đang cố gắng phục kích bọn ta!”
“…Không, ta không phải,” Dezra cố gắng bác bỏ.
“Ngươi vừa do dự một chút, phải không! Ta thấy mắt ngươi lảo đảo. Vậy là ngươi thật sự có ý định phục kích bọn ta à?! Sao ngươi dám — sao ngươi dám,một đứa con đến từ chi thứ như ngươi sao lại dám tấn công một người như ta?!”
“Đụ má! Ta đã nói là ta không làm gì cả mà cậu vẫn cứ đéo tin!” Dezra la lớn, cảm thấy vừa xấu hổ vừa oan ức.
Cyan ngạc nhiên trước câu trả lời này, bộc lộ ra một phần tính cách thô tục của Dezra.
“Ngươi dám chửi ta! Ta không chỉ là con cháu của chi chính, mà ta còn lớn hơn ngươi một tuổi nữa!”
“Ta đã nói là ta không làm gì, nhưng cậu vẫn cứ đéo buông tha cho ta!”
“Lại chửi thề nữa —”
“Dừng lại,” Eugene ra lệnh, cậu đã chán ngấy khi phải nghe cuộc tranh cãi trẻ con của họ.
“Dù sao thì Dezra mới là người đến đây trước,” Eugene nói lại một lần nữa.
“Ngươi không phải là người đến đây trước sao?” Ciel hỏi với một nụ cười.
“Đúng vậy, ta đã đến đây trước,” Eugene thừa nhận một cách dễ dàng.
“…Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Dezra hỏi khi liếc nhìn Eugene.
Họ đã bàn về kế hoạch kết hợp sức mạnh để đánh bại con quái vật chủ lực vào đêm họ gặp nhau trong phòng của Eugene, sau bữa ăn với tộc trưởng của Lionheart. Liệu lý do cậu ấy đợi họ ở đây có phải là… Eugene đã thách đấu con quái vật chủ lực một mình và thất bại?
“Ta chỉ nghĩ rằng ta nên nhường cơ hội này cho các người,” Eugene nói với nụ cười.
“…Nhường?” Dezra hỏi.
“Chuyện là, ta có thể chiến đấu với nó và ta có lẽ sẽ thắng. Nhưng nếu ta tiêu diệt nó trước, ta sẽ thấy tiếc cho bọn cậu đã cố gắng để đến đây.”
“Ngươi đang nghĩ gì vậy hả?” Cyan gầm lên với giọng nói đầy phẫn nộ.
Cậu ta chắc chắn đang xỉ nhục tất cả bọn họ bằng cách nói như vậy. Mặc dù Dezra không hét lên như Cyan, nhưng cô ấy cũng cau mày trừng mắt nhìn Eugene . Còn Ciel? Cô ấy không hề cảm thấy tức giận hay bị xúc phạm. Thay vào đó, cô ấy thấy tình huống này rất thú vị và háo hức chờ xem điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
“Để công bằng, chúng ta hãy đi theo thứ tự đến,” Eugene nói, bỏ ngoài tai sự phẫn uất của họ.
“Ngươi… ngươi có chắc là còn tỉnh táo không? Ngươi bị quái vật đánh vào đầu đến mất lý trí rồi à?” Cyan hỏi.
“Ta không bị đánh một cái nào cả. Ta hoàn toàn khỏe mạnh,” Eugene trả lời Cyan khi nhìn sang Dezra mà không đứng dậy khỏi chỗ ngồi. “Nếu cậu nghĩ rằng cậu không thể thắng, cứ thoải mái từ bỏ. Đó là quyền của cậu mà.”
Từ bỏ? Dezra nhíu mày. Cô đã trải qua biết bao nhiêu khó khăn mới đến được đây. Lời nói về việc nhường nhịn của cậu ta đã đủ vô lý rồi, nhưng khi Eugene bảo cô từ bỏ, Dezra thực sự cảm thấy phẫn nộ.
“Ta không từ bỏ!” Dezra hét lên.
“Nhưng nếu cậu một mình thì sẽ rất khó khăn….” Eugene cười nhếch mép.
Vai cô run lên vì tức giận, Dezra quay sang nhìn con quái vật chủ lực đang đứng ở trung tâm hang động.
Ngay cả từ khoảng cách này, Dezra cũng có thể nhìn rõ con quái vật đó có thân hình cường tráng, săn chắc. Nó còn to hơn con yêu tỉnh mà cô đã vừa mới thoát được. Đặc điểm nổi bật nhất của nó là ‘đầu.’ Con quái vật chủ lực này giống như là một người khổng lồ với cái đầu của một con bò.
Nói cách khác, một con Minotaur. Đó là một con quái vật gần như luôn xuất hiện trong nhiều câu chuyện liên quan đến mê cung. Tuy nhiên, khi nhìn thấy Minotaur trong thực tế, nó không hề có vẻ buồn cười như trong truyện cổ tích. Dezra nuốt nước bọt khi nhìn vào đôi sừng khổng lồ của nó.
‘…Sao Gargith, thằng khốn kia, vẫn chưa đến ?’
Kế hoạch ban đầu là hợp sức với Gargith để chiến đấu với con quái vật này mà. Tuy nhiên, Gargith dường như đã bị kẹt ở đâu đó khi cậu ta không có dấu hiệu gì sắp đến. Để phòng hờ, Dezra liếc nhìn Eugene một cái.
“Ta chỉ chiến đấu trừ khi các người bỏ cuộc,” Eugene khăng khăng.
“…Ngươi có vấn đề về thần kinh rồi phải không?” Dezra nghiến răng.
Cyan bối rối đến nỗi, trong vài giây, cậu ta chỉ nghe lén họ nói chuyện. Nhưng cậu ta không thể kìm nén được nữa.
“Ngươi có nghĩ là sẽ đến lượt ngươi không?” Cyan hỏi.
“Ừ, ta nghĩ là ta sẽ có,” Eugene trả lời tự tin.
“Đừng có nói láo ! Ngươi nghĩ rằng bọn ta không thể đánh bại một thằng đầu bò như thế?!”
“Nếu cậu đánh bại nó, ta sẽ nhận cậu là anh trai của ta suốt đời.”
Nghe những lời này, Cyan do dự một chút. Cậu ta tưởng tượng được việc nghe thằng ranh này gọi cậu là ‘anh trai’ suốt đời. Cyan trẻ con thấy đề nghị này rất hấp dẫn.
“…Đừng có nuốt lời sau này.”
“Đừng lo, ta sẽ không làm thế đâu.”
Sau khi nghe sự xác nhận của Eugene, Cyan ngồi xuống. Rồi, khi thở vào và ra từ từ, cậu ta bắt đầu hấp thụ mana vào cơ thể. Vì đã tiêu hao rất nhiều sức lực để đến đây, cậu ta cần phải nhanh chóng phục hồi mana bằng cách này.
‘Nếu là một Minotaur….’
Thực ra, đây cũng là lần đầu tiên Cyan nhìn thấy một con trong đời thực. Tuy nhiên, cậu ta đã đọc rất nhiều câu chuyện về Nhân Ngưu trong những quyển sách trong những ngày qua. Đó là một con quái vật không có điểm yếu nào cụ thể, nhưng cũng không có điểm mạnh cụ thể nào.
Nó có sức mạnh và với bộ da dày của mình, nhưng đó là những đặc điểm tự nhiên cho một con quái vật kích thước trung bình đến lớn. Nó không có khả năng tái sinh mạnh mẽ như Troll, cũng không có sức mạnh và sự điên cuồng khó tin của lũ Ogre. Nó có sức mạnh và trí tuệ ở mức vừa phải. Minotaur, qua con mắt của Cyan, là một con quái vật có thể bị đánh bại mà không quá khó khăn.
Tuy nhiên, Dezra lại có cảm giác hoàn toàn khác biệt. Cố gắng giữ bình tĩnh, cô do dự tiến vào trung tâm hang động. Cả cái giáo và đôi tay của cô đều run rẩy. Mặc dù cô đã săn rất nhiều quái vật ở cùng cấp hoặc cao hơn orc, nhưng cô chưa từng săn một con quái vật to như Minotaur.
‘…Người ta nói rằng Minotaur cao hơn Troll trên chuỗi thức ăn, nhưng….’
Điều này không phải lúc nào cũng đúng, nhưng, cho tới bây giờ, cô sẽ chấp nhận sự thật rằng Minotaur có sức mạnh tương đương hoặc cao hơn Troll. Dezra, người đã lách qua con Troll khổng lồ mà không thể đánh bại nó, không thể tưởng tượng được làm thế nào để có thể chiến thắng.
“…Haiyaaa!”
Nói rồi, cô không thể bỏ cuộc sau khi đã đi đến đây. Dezra la lên một tiếng hét chiến đấu để dẹp bỏ nỗi sợ của mình. Rồi cô siết chặt tay cầm cái giáo và lao vào Minotaur.
Trước khi Dezra có thể tiến gần, Minotaur đứng dậy. Một tốc độ phản ứng không thể tin được cho một cơ thể nặng như vậy. Ngay cả Troll cũng không thể nhanh như vậy, và hình dáng của nó, khi đứng lên, còn lớn hơn nhiều so với Troll trung bình. Minotaur quay đầu về phía Dezra. Đôi mắt của con bò mà Dezra quen thuộc thường sáng và đáng yêu, nhưng đôi mắt của Minotaur lại tràn ngập sự rùng rợn.
Minotaur vung tay và, với một tiếng kêu, Dezra đâm cái giáo vào nó.
Rắc!
Bàn tay to của Minotaur làm vỡ cái giáo thành từng mảnh mà không có vẻ khó khăn gì.
‘Nhưng họ đã nói rằng nó sẽ không bị gãy!’
Khuôn mặt Dezra méo mó trong sự tuyệt vọng. Minotaur nhanh chóng giơ tay lên một lần nữa và đập xuống đầu Dezra, nhưng điều này vẫn trong giới hạn khả năng phản ứng của Dezra. Cô nhảy sang một bên, né tránh đòn tấn công, và rồi vung phần cuối của cái giáo vừa gãy vào bắp chân trần của Minotaur.
Lách!
Mặc dù cú đánh đã trúng, nhưng đòn tấn công bằng cách sử dụng một tư thế không ổn định không có hiệu quả lắm. Không kêu lên một tiếng đau nào, Minotaur bắt kịp Dezra.
“Kyaaah!”
Những ngón tay to bọc kín cơ thể cô. Dezra kêu thất thanh khi cố gắng thoát ra. Trực giác của cô nói với cô rằng cô sắp chết! Liệu tất cả những điều này có thể chỉ là ảo ảnh? Không, điều đó là không thể! Dezra nhắm chặt mắt lại khi đối diện với cái chết sắp đến.