Đêm hôm đó, Dezra và Gargith xông vào phòng của Eugene với một yêu cầu.
“Chúng ta cần kết hợp sức mạnh của mình.”
Trước khi lên giường Eugene tắm và thay đồ ngủ với cảm giác thoải mái sau một ngày vất vả
“Các cậu làm phiền người đang sắp đi ngủ, chỉ để nói điều đó?” Eugene trả lời khi vẫn đang trên giường
“Ta muốn nghe ý kiến của ngươi về điều này,” Gargith nói một cách cứng rắn.
Dezra, đứng bên cạnh và có biểu hiện không mấy hài lòng. Mặc dù cô đã bị thuyết phục về kỹ năng của Eugene, nhưng lời trêu chọc của cậu ấy sau khi cô không thể đánh trúng Eugene một lần nào trong cuộc đấu tay đôi vẫn còn văng vẳng bên tai.
“Và chúng ta nên kết hợp sức mạnh như thế nào? Cậu cũng có ở đó nghe Tộc Trưởng giải thích cách tổ chức Nghi thức Truyền thừa Huyết thống năm nay. Nhớ không? Năm nay chúng ta sẽ phải vào một mê cung qua các lối vào riêng biệt và cố gắng tiến đến trung tâm của mê cung.”
“Nhưng mục tiêu của chúng ta vẫn là như nhau chứ? Trung tâm của mê cung và con quái vật chủ lực.”
Một gã to lớn như cậu ta lại nghiêm túc dùng từ ‘quái vật chủ lực?’ Eugene giấu sự buồn cười của mình.
“Con quái vật đó chắc chắn rất mạnh,” Gargith tiếp tục lập luận.
“Cũng có thể là như vậy,” Eugene đồng ý một nửa.
“Tộc Trưởng và Pháp Sư Trưởng của Xích Ma Tháp nói rằng sẽ có nhiều bẫy và quái vật trong mê cung. Tuy nhiên, nếu là ba chúng ta, chúng ta vẫn có thể vượt qua đến trung tâm của mê cung.”
“Đó là điều chúng ta phải thử mới biết chắc chắn được,” Eugene nói bằng giọng nhắc nhở
“Ta chưa bao giờ thua bất kỳ con quái vật nào,” Gargith tự hào ngẩng cao vai, “và ngoài ra, họ nói rằng những con quái vật trong mê cung không phải là thật mà chỉ là ảo ảnh do ma thuật tạo ra. Vì vậy, không có gì phải sợ.”
“Nếu như vậy, tại sao cậu lại muốn hợp tác để săn con quái vật đó?”
“Đó là vì sự an toàn. Họ có nói rằng dù chỉ là ảo ảnh, nhưng chẳng phải bị đánh vẫn sẽ đau sao ?”
“Nhưng cậu vừa nói rằng chưa bao giờ thua quái vật mà.”
“Để xứng đáng được gọi là quái vật chủ lực, nó phải là một con rất mạnh,” Gargith trả lời với biểu hiện tự tin. “Vì thế, chúng ta cần kết hợp sức mạnh của mình. Vì những đứa con chi chính cũng sẽ hợp tác với nhau, vậy nên chúng ta cũng nên liên minh lại.”
“Vậy cậu muốn gặp nhau ở trung tâm mê cung và chiến đấu với con quái vật đó cùng nhau sao ?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng ta nghĩ ta sẽ có thể giết nó ngay cả khi một mình,” Eugene trả lời với nụ cười toe toét.
“Thật khó chịu,” Dezra lẩm bẩm giữa đôi môi mím chặt.
Trong khi đó, Gargith gật đầu đồng ý với lời của Eugene.
“Vậy thì hãy làm như này. Nếu ngươi cố gắng chiến đấu mà không giết được nó, bọn ta sẽ cùng tham gia vào cuộc chiến,” Gargith đề nghị.
“Còn nếu cậu không có ở đó ?”
“Ngươi chỉ cần chạy trốn và đợi bọn ta đến.”
“Có cần phải làm đến thế không ? Các cậu rõ ràng đã là một cặp rồi, phải không? Vậy thì cứ bỏ ta ra và hợp tác với nhau đi,” Eugene bất mãn tranh luận
“Tùy theo hoàn cảnh, chúng ta có thể làm như vậy,” lần này, là Dezra trả lời. “Tuy nhiên, ba người vẫn mạnh hơn hai người. Ngươi có thể khó chịu, nhưng… ngươi mạnh hơn bọn ta. Với sự giúp đỡ của ngươi, chúng ta chắc chắn sẽ có thể giết con quái vật chủ lực.”
“Nhưng tại sao cậu lại quan tâm đến việc giết nó ?” Eugene hỏi.
“Ngươi không muốn đánh bại chi chính sao ?” Dezra hỏi với ánh mắt tò mò. “Dù ngươi đã đánh bại Cyan trong một trận đấu, nhưng nếu ngươi đánh bại cậu ta trong Nghi thức Truyền thừa Huyết thống, Tộc Trưởng sẽ còn tặng ngươi một báu vật.”
“Trong Nghi thức Truyền thừa Huyết thống mà cả hai dòng chi chính và chi thứ tham gia, chi thứ chưa bao giờ chiến thắng một lần,” Gargith nói tiếp. “Tuy nhiên, lần này, chúng ta có cơ hội thắng. Có Dezra, có ta, và rồi có ngươi, người đã đánh bại cả Cyan.”
“Nếu ta đánh bại con quái vật chủ lực một mình, thì đó vẫn là chiến thắng cho chi thứ, phải không ?” Eugene hỏi lại
“Nếu ngươi có thể chiến đấu một mình và thắng, thì bọn ta sẽ rất vui. Không phải là ấn tượng hơn khi con quái vật bị đánh bại bởi một người của dòng chi thứ thay vì ba người hay sao ?”
Gargith trả lời trong khi gật đầu.
Eugene đã nghĩ đến Molon ngốc nghếch khi nhìn thấy Gargith to lớn, nhưng sau khi nghe cậu ta nói, Eugene nhận ra rằng Gargith thực sự biết cách dùng đầu và có một bản tính khoan dung khá cao.
“Ok, ta hiểu rồi, cứ đi đi. Ta sẽ ngủ,” Eugene vẫy tay đuổi họ đi trong khi nằm xuống.
Dezra trông rất bất mãn, nhưng Gargith chỉ gật đầu và kéo Dezra ra ngoài.
“Ta cũng sẽ ngủ năm tiếng trong hôm nay,” Gargith đã nói khi cậu ta rời đi.
“Ta sẽ ngủ sáu tiếng,” Eugene đáp lại.
Dù Gargith biết cách dùng đầu và có bản tính khoan dung đáng ngạc nhiên, nhưng có vẻ như cậu ta vẫn chỉ là một kẻ ngốc.
“Cậu ngốc à, cậu có nghĩ rằng ngủ ít hơn cậu ta một chút sẽ có khác biệt gì sao ?” Dezra hỏi với giọng chế nhạo.
“Dù sao, chim nào bay trước sẽ ăn được sâu,” Gargith nói vui vẻ.
“Vậy cậu định bắt sâu vào sáng mai à?”
“Vì cậu nhỏ hơn tôi hai tuổi, có vẻ như cậu vẫn chưa hiểu ý nghĩa của câu tục ngữ đó.”
“Ta bảo cút đi!” Eugene la lên khi ném một cái gối vào hai kẻ lắm lời kia.
Ancilla thì lo lắng suốt đêm.
Tất cả đều vì Nghi thức Truyền thừa Huyết thống. Bà ta đã mong đợi nó sẽ là cuộc thi đấu tay đôi bình thường giữa những đứa trẻ tham gia, nhưng bỗng nhiên, nó đã trở thành một thử thách mê cung.
‘Hơn nữa, mời cả Pháp Sư Trưởng của Xích Ma Tháp Aroth?’
Sienna Thông Thái đã để lại một dấu ấn không thể xóa nhòa trong cộng đồng ma thuật của Aroth. Là con cháu của Vermouth Vĩ Đại, bạn thân của Sienna, chi chính của Lionheart luôn có mối quan hệ thân thiết với các Đại pháp sư của Aroth.
Đặc biệt là Pháp Sư Trưởng hiện tại của Xích Ma Tháp, Lovellian, người luôn tự xưng là một tín đồ của Sienna Thông Thái, là một người đã tham dự nhiều sự kiện do gia tộc tổ chức.
‘Dù anh ta thậm chí chưa bao giờ xuất hiện trong sinh nhật của con ta một lần nào.’
Ancilla bặm môi. Dĩ nhiên, Nghi thức Truyền thừa Huyết thống là một sự kiện truyền thống của gia tộc Lionheart, nhưng… dù bà ta suy nghĩ bao nhiêu đi nữa, cũng không biết tại sao anh ta đến đây chỉ vì điều này.
Trong đầu bà ta, bà có thể nhìn thấy nhất phu nhân, Tanis, đang cười khẩy.
‘…Có khả năng anh ta đến đây để biến Eward thành đệ tử của mình.’
Đó là một khả năng hợp lý. Từ khi còn rất nhỏ, Eward luôn thích đọc sách hơn là vận động cơ thể. Cậu ấy có một sở thích đặc biệt về ma thuật và đã thực hành nhiều loại ma thuật khác nhau từ lâu. Tuy nhiên, cậu ấy chưa bao giờ có một người sư phụ.
Một trong những danh hiệu được trao cho Vermouth Vĩ Đại là ‘Chủ Nhân Vạn Vật.’ Vermouth đã nhận được danh hiệu này vì anh ta không chỉ giỏi võ thuật, mà còn rất tài năng trong việc sử dụng ma thuật.
Tuy nhiên, sau Vermouth, không có nhiều người trong gia tộc chi chính của Lionheart quyết định theo đuổi ma thuật. Lý do đơn giản cho điều này là ma thuật rất khó học và phát triển.
Cuộc cạnh tranh để kế thừa dòng máu của Lionheart sẽ bắt đầu từ khi còn nhỏ. Vì vậy, đối với những người chọn tập trung học ma thuật ở tuổi này, đến lúc quyết định người kế vị, họ sẽ khó có thể học được đủ nhiều ma thuật để có lợi thế trong cuộc tranh giành chức Tộc Trưởng Lionheart.
‘Eward đã mười lăm tuổi… Dù cậu ấy đã học ma thuật từ khi còn bé…Nhưng cậu ấy có thể học được bao nhiêu qua việc tự học cơ chứ?’
Liệu kỹ năng của Eward có thể tiến bộ nhanh chóng chỉ vì Pháp Sư Trưởng đã xuất hiện để nhận cậu ấy làm đệ tử? Ancilla dùng tay ép má của mình để ngăn chúng không co giật vì cười.
‘Sự thật là họ có lẽ đã từ bỏ việc làm cho cậu ấy trở thành Tộc Trưởng. Nếu Eward thực sự trở thành đệ tử của Pháp Sư Trưởng Xích Ma Tháp, thì cậu ấy không có lựa chọn nào khác ngoài việc rời khỏi dinh thự gia tộc. Trong khi đó, Cyan và Ciel sẽ có cơ hội lớn lên và…’
Xa mặt cách lòng. Nếu Eward phải đi đến Aroth, Ancilla tự tin rằng bà ta sẽ có thể kiểm soát hoàn toàn dinh thự gia tộc.