“Là thật sao?’’
Ngay lúc bọn họ đặt chân tới nhà phụ sau khi rời khỏi nhà chính, Gargith, người mà từ nãy giờ luôn giữ im lặng, quay sang hỏi Eugene. Cùng lúc đó, dường như cũng đã chờ đợi giây phút này, Derza liền quay lại nhìn Eugene.
“Gì vậy?’’ Eugene hỏi lại.
“Ngươi, ngươi thực sự đã đấu tay đôi với Cyan Lionheart….và thắng sao?’’
“Phải’’
Gargith bất ngờ đảo mắt trước câu trả lời thành thật ấy. Cậu ta đưa mắt hoài nghi dò xét Eugene từ đầu tới chân.
Gargith Lionheart, mười bốn tuổi, lớn hơn Eugene một tuổi. Gia đình của cậu ta tách khỏi chính gia từ giữa thời kì của người tộc trưởng cũ. Hơn nữa, gia đình cậu ta sống giữa rừng bao quanh bởi mấy con quái vật. Bởi vậy mà từ khi còn nhỏ, Gargith thường bày trò trong rừng bằng cách đè bẹp đầu của những con quái vật nhỏ giống như là yêu tinh. Nói cách khác, gia đình cậu có thể được xem là một trong những gia tộc xuất sắc nhất về quân sự trong số các chi thứ, là một gia đình võ thuật thực thụ.
Dezra cũng không ngoại lệ. Dù là con cháu của một chi thứ đã ly khai khỏi gia tộc chính từ lâu, nhưng dòng dõi của cô vẫn được kính trọng như một gia đình danh giá, kể từ thời ông cô,gia đình cô đã nổi tiếng với những chiến binh xuất sắc phục vụ cho quân đội đế quốc.
Hóa ra, hai người họ đã có rất nhiều mối quan hệ với nhau từ khi còn nhỏ. Mặc dù có cùng một họ, nhưng không có mức độ huyết thống gần, lại trạc tuổi nhau. Nên hai gia đình thường trêu chọc rằng họ sẽ kết hôn với nhau trong tương lai.
Hai gia đình của họ cũng đã trao đổi nhiều ý kiến về Nghi thức Truyền thừa Huyết thống năm nay. Không có gì được mong đợi từ những người con của chi thứ. Vì vậy, cuối cùng, người ta dự đoán rằng Gargith và Dezra sẽ cạnh tranh với những đứa trẻ từ chi chính. Thay vì vô ích chiến đấu với nhau, hai người đã đồng ý giữ sức mạnh của mình và liên minh với nhau để cố gắng ngăn chặn những đứa trẻ từ chi chính.
Vì vậy, họ đã đi đến nhà chính, sau khi nhận được sự động viên từ phụ mẫu. Tuy nhiên, khi họ đến nơi, họ phát hiện ra rằng một thằng nhà quê từ một chi thứ đã từ đâu xuất hiện và quyết đấu với Cyan Lionheart của chính gia. Cậu ta thậm chí còn đánh bại Cyan chỉ với một cú đấm duy nhất, thu hút sự chú ý của Tộc Trưởng Gia Tộc Lionheart.
‘Gerhard là ai thế?’ Họ tự hỏi.
Hai người này thậm chí không thể nhận ra cha của Eugene là ai. Điều này là dễ hiểu, vì có rất nhiều gia đình của chi thứ mang tên Lionheart. Trong số những Lionheart này, chỉ có vài người có tên tuổi được biết đến rộng rãi do có quan hệ gần gũi với chi chính.
'Cậu ta cũng đâu có mặt ở tiệc sinh nhật ba năm trước đâu,' Gargith và Derza chăm chú trao đổi trong lúc nói chuyện với nhau.
“Hai người đã hỏi xong chưa vậy?’’ Eugene hỏi.
“Ờ…rồi?’’
“Vậy ta đi được rồi chứ?’’
Eugene không chờ được hồi đáp. Khi cậu đi ngang qua hai người bọn họ, cả hai đều quay lại hoang mang nhìn cậu rời đi. Họ đang tự hỏi cậu đi đâu, và họ thấy cậu hướng đến phòng tập thể dục gần đó thay vì đi vào dinh phụ.
“Ngài quay lại rồi ạ?’’
Trong số những người hầu trong dinh phụ, Nina xuất hiện nhanh nhất để chào mừng bọn họ. Dường như cô ta đặc biệt chờ cậu nãy giờ, nên cô ta lập tức đưa Eugene một chiếc khăn dày.
“Cái này để làm gì?’’ Eugene hỏi.
“Ngài chuẩn bị đi tập luyện đúng không ạ?” Nina hỏi lại để xác nhận.
“Ta cảm ơn” Eugene đáp lại cô ta với nụ cười toe toét và một cái gật đầu.
Mặc dù chỉ mới một ngày trôi qua kể từ khi bọn họ gặp nhau lần đầu, Nina đã biết được hầu hết những gì cô ta cần biết về Eugene. Cô ta chỉ cần lên một kế hoạch như thể người chủ mười ba tuổi của mình bị quỷ nhập nào đó nhập vì không thể tập luyện được; trước mỗi bữa ăn, cậu cần phải tập để kích thích vị giác, và thậm chí là sau khi ăn, cậu cũng tập để hỗ trợ tiêu hoá.
“Khi nào ngài muốn đi tắm ạ?’’ Nina gặng hỏi.
“Mấy tiếng nữa đi’’
“Ngài tắm nước lạnh có được không?’’
“Tất nhiên, được mà.’’
Nina đi theo sau Eugene. Cô vừa mới hoàn thành thời gian học việc. Vì thế, theo quy định bình thường, Nina phải làm những việc nhỏ nhặt nhất ở dinh phụ. Tuy nhiên, những người hầu ở đó đều e sợ Eugene, nên họ không giao cho Nina một nhiệm vụ nào cả. Nhờ vậy, Nina có thể tập trung hoàn toàn vào việc thích nghi với thói quen của Eugene.
‘Bây giờ, chúng đang làm gì vậy?’ cậu nghĩ khi phát hiện ra hai kẻ nhìn trộm.
Eugene đã hoàn thành bài tập luyện toàn thân sớm hơn vào sáng hôm đó, và vì không khí buổi tối rất mát mẻ, cậu đã định luyện cái kiếm gỗ của mình vài lần, nhưng… Gargith và Dezra đang nhìn cậu từ xa. Sau đó, dường như đã đưa ra một kết luận nào đó, Gargith bắt đầu tiến lên phía cậu.
“…” Eugene quan sát cậu ta mà không nói một lời.
Gargith cởi áo của mình ra và vứt nó qua một bên một cách không do dự. Cơ thể của cậu ta chằn chịt cơ bắp, thật không thể tin được đối với một đứa trẻ 14 tuổi. Không chỉ vậy, toàn bộ cơ thể cậu ta còn chi chít những vết sẹo nhỏ.
"...". Không nói một lời, Eugene tiếp tục nhìn chằm chằm Gargith.
Gargith hít một hơi sâu và ưỡn ngực, khoe ra bờ vai rộng và cơ bụng sáu múi phía dưới.
Trong khi giữ vẻ kiêu căng, Gargith đập ngực mạnh và hỏi: "Muốn chạm không?"
Eugene mới chỉ tự hỏi trong lòng, 'Tên khốn đó đang làm cái quái gì vậy?'
Nhưng khi cậu nhìn chằm chằm Gargith, Eugene nhận ra Gargith dường như đang nghĩ rằng họ đang cạnh tranh về cơ bắp xem ai nhiều hơn.
"Không," Eugene trả lời mà không do dự.
Với một biểu hiện thất vọng. Gargith từ từ thả lỏng cơ ngực căng tràn. Sau đó, cậu ta đi vào góc của kho trong phòng tập thể dục. Một lúc sau, Gargith xuất hiện với một cây gậy gỗ trong tay.
Với vẻ mặt đầy bất mãn, cậu ta nói với Eugene, “Vũ khí trong kho này thật là quá nghèo nàn. Cảm giác như nó còn không bằng một phần tư của kho ở nhà ta có.”
“Thật à?”
“Ý ta là, ta đã thành thạo loại kiếm gỗ bình thường này khi khoảng sáu tuổi. Ở nhà, ta còn có một thanh kiếm lớn khổng lồ được đặt làm riêng. Tất nhiên, vì nó dành cho việc luyện tập,nên ta không mài sắc , nhưng vì nó có một lõi sắt chạy qua giữa, nên nó rất nặng.”
“Thật ấn tượng.”
“Trông có vẻ ngươi cũng đã có rất nhiều kinh nghiệm luyện tập trước khi đến đây, nhưng….” Gargith liếc nhìn cánh tay đang cầm kiếm của Eugene.
Nó chắc chắn không thể so sánh được với cánh tay vạm vỡ của Gargith, nhưng Gargith có thể rõ ràng thấy rằng cánh tay của Eugene đã trải qua một thời gian dài luyện tập.
“Ngươi thường luyện tập loại gì?” Gargith hỏi.
“Cậu cần biết để làm gì?” Eugene đáp.
“Ta nghe nói ngươi đã đánh bại Cyan, phải không? Ngươi đã luyện tập như thế nào mà có thể đánh bại Cyan Lionheart, một đứa con của chi chính?”
“Ta chỉ luyện tập chăm chỉ.”
Việc giải thích quá phiền phức, nên Eugene trả lời ngắn gọn rồi tiếp tục vung kiếm gỗ của mình. Mỗi cú vung là một động tác cơ bản lên xuống trong không khí. Khi Eugene im lặng lặp lại những động tác này, Gargith, người đang đứng đó, cũng nâng cao kiếm gỗ của mình.
Whoosh!
Âm thanh do cú vung của Gargith tạo ra rất to, khiến người ta khó tin rằng nó có thể xuất phát từ một thanh kiếm gỗ bình thường. Đó là âm thanh do sức cơ thuần túy tạo ra, không có sự hỗ trợ nào từ mana.
Gargith liếc nhìn Eugene tự hào, nhưng Eugene không thèm liếc nhìn cậu ta một cái.
“…Ngươi luyện tập bao nhiêu giờ trong một ngày?” Gargith hỏi.
“Ngoài ăn uống, đi vệ sinh và ngủ, toàn bộ thời gian của ta dành cho việc luyện tập,” Eugene giải thích.
“Ngươi ngủ bao lâu?”
“Ít nhất sáu tiếng.”
“Ta chỉ ngủ năm tiếng.”
“Thật ấn tượng.”
“Sự thật là, ta muốn ngủ ít hơn, nhưng phụ thân ta nói ngủ giống như một loại thuốc. Ông ấy nói rằng ngươi nên ngủ đủ giấc nếu muốn phát triển cơ bắp...’’
“Thế à?’’
“Sự khác biệt trong kích cỡ cơ bắp giữa ta và ngươi không phải chỉ vì ta luyện tập lâu hơn ngươi. Thực ra bọn ta có thực phẩm bổ sung đột biến giúp phát triển cơ bắp mà gia đình ta hay dùng.’’
“Ấn tượng đấy.’’
“Bọn ta chế tạo ra loại thuốc này nhờ sự hỗ trợ của nhà giả kim nổi tiếng đến từ Aroth…Nếu ai không có sức mạnh mana trong người thì loại thuốc này sẽ giúp kích thích sự tăng trưởng của cơ bắp bên cạnh việc tập luyện. Ngươi có muốn thử không hả?’’
“Không’’
“Có một hạn chế về lượng cơ bắp được phát triển với luyện tập cơ bản. Thường thì lính đánh thuê rất thích loại thực phẩm bổ sung kích thích cơ bắp tăng trưởng này, nhưng chất lượng của mấy loại rẻ tiền không thể sánh được với loại thuốc đột biến của gia đình ta. Loại của bọn ta thì không có tác dụng phụ nào.’’
“Ồ.’’
“Nhìn ta đi. Mặc dù ta có lợi thế được luyện tập nhiều giờ hơn ngươi, nhưng kể cả vậy thì cơ bắp của ngươi khó có thể so sánh với ta được. Và còn sự khác biệt trong chiều cao của hai chúng ta thì sao?’’
Gargith có lý do để tự hào khi hỏi câu này. Gargith chỉ lớn hơn Eugene một tuổi, nhưng cậu ta đã cao hơn Eugene một cái đầu. Ngay cả khi xét đến khuôn mặt, cậu ta cũng trông không giống một đứa mười bốn tuổi.
“Như thể nó không gây hại gì. Từ đầu mà cậu lại nói dối như thế?”
Dezra, người vừa thay đồ xong, la lên với giọng sắc sảo. Cô buộc mái tóc dài của mình thành đuôi ngựa, và trông cô như đang chìm trong bộ đồ tập rộng thùng thình.
“Về loại thuốc đó. Một khi cậu uống nó, cậu sẽ bắt đầu mọc râu,” Dezra phàn nàn.
“Thì sao chứ? Đàn ông mọc râu là chuyện tự nhiên. Tôi thích việc tôi có thể mọc râu. Nó không làm tôi trông giống người lớn sao?” Gargith nói một cách tự hào.
“Nhưng nó cũng mọc ở phụ nữ, ngốc ạ!”
Dezra nheo mắt lườm Gargith. Dù cô chỉ mới mười hai tuổi, nhưng có lẽ vì họ là bạn thời thơ ấu, nên cô nói với cậu ta bằng cách khá thô lỗ.
“Ngươi. Ta nghe nói ngươi đã dùng giáo trong trận đấu với Cyan. Nhưng tại sao bây giờ ngươi lại sử dụng kiếm gỗ?” Dezra hỏi.
“Ta có thể dùng cả giáo và kiếm,” Eugene trả lời đơn giản.
“Thật vô lý… Ngươi có thể dùng cả hai linh hoạt như nhau? Và thông qua việc tự học ở đó?”
Nếu là người khác tự nhận như vậy, cô ấy sẽ nhìn họ bằng ánh mắt hoài nghi. Nhưng Dezra không dám làm vậy và chỉ nhìn Eugene bằng ánh mắt đánh giá. Suy cho cùng , họ không phải đã nói rằng cậu ta đã đánh bại Cyan chỉ bằng một đòn sao?
“…Ta chuyên dùng giáo,” Dezra cuối cùng cũng thừa nhận.
“Nó phù hợp với cậu,” Eugene nói.
Eugene không nói dối. Dezra khá cao so với tuổi của cô, và tay chân cô đặc biệt dài.
“Chỉ vung kiếm thì không có gì vui. Sao ngươi không thử đấu với ta ?” Dezra nói.
“Được.”
Eugene gật đầu. Cậu có vẻ thích Dezra, người đã đề nghị một trận đấu tập, hơn là Gargith, người cứ nói này nói nọ về cơ bắp của mình. Hơn nữa, cậu cũng tò mò về kỹ năng của những đứa trẻ này, người được coi là ưu tú trong số những người thuộc chi thứ.
“Ngươi cũng nên dùng giáo vì ta sẽ dùng giáo,” Dezra nói.
“Cậu có thật sự cần làm vậy không?” Eugene hỏi.
“Thay vì là kiếm thuật, ta muốn xem kỹ năng dùng giáo của ngươi.”
Không chờ câu trả lời, Dezra chạy vụt vào kho. Sớm sau đó, cô trở lại, mang theo hai cây giáo dài bên mình.
“Cầm lấy,” cô nói, đẩy một cây vào tay Eugene.
Hai người sớm đứng đối diện nhau, giữ giáo sẵn sàng. Gargith đứng ở giữa, và vẫn không mặc áo.
“Cậu đang làm gì vậy?” Dezra hỏi Gargith.
“Tôi nghĩ tôi sẽ làm trọng tài,” Gargith trả lời cô.
“Trận đấu tập nào cần trọng tài?”
“Đấu tập cũng phải công bằng,” khi nói điều đó, Gargith giơ hai tay lên cao.
Dù Eugene không có hứng thú nhìn kẽ nách của một người đàn ông khác…
‘Tên đần này. Hành động của cậu ta cứ làm ta nhớ đến một kẻ ngốc nào đó.’
Nếu họ của cậu ta không phải là Lionheart, Eugene sẽ nghi ngờ rằng Gargith là con cháu của Molon chứ không phải Vermouth.
“Hai người có thể bắt đầu ngay khi tôi hô ‘bắt đầu’,” Gargith thông báo.
“Nhanh lên đi, đồ ngốc,” Dezra la lên.
Theo lệnh, Gargith thả hai tay đã giơ cao xuống với một cái nhảy lùi nhanh.
“Bắt đầu !” cậu ta hét lên.
Dù Eugene đã kết thúc cuộc đối đầu với Cyan chỉ bằng một đòn nhưng lần này cậu không có ý định làm như vậy, vì cậu muốn xem toàn bộ kỹ năng của Dezra.
Thay vì vội lao vào ngay lập tức, Dezra không vội vàng tấn công, mà chỉ tiến lên từng bước nhỏ, tìm kiếm điểm yếu trong hàng phòng ngự của Eugene. Eugene cầm giáo hai tay và đứng yên một chỗ. Chỉ có đầu giáo mới lắc lư nhẹ nhàng theo sự di chuyển của Dezra.
‘…Ugh…’
Đôi mắt Dezra co giật vì bực bội. Dù cô khá tự tin về kỹ năng dùng giáo của mình, nhưng lúc này, cô thực sự muốn hỏi xem mình có thật sự đang cầm một cây giáo trong tay hay chỉ là một cành cây vô hại.
‘Không có khe hở nào….’
Cô đã thực hiện mọi loại động tác và đánh lừa, nhưng vẫn không thể nhìn thấy bất kỳ điểm yếu nào trong phòng thủ của Eugene. Với một cây giáo trong tay, cô nên đã nhìn thấy gì đó bây giờ, nhưng…. Dezra cắn môi lo lắng. Nếu cô tiếp tục chờ đợi một khoảng trống, cô sẽ kết thúc bằng việc không làm được gì. Tự thuyết phục bản thân như vậy, Dezra can đảm bước tới.
Khoảng cách giữa hai người được rút ngắn trong nháy mắt. Chỉ chậm hơn một chút so với bước đi đầu tiên của cô, giáo của cô chĩa thẳng ra.
Clack!
Một chút chuyển động từ đầu giáo của Eugene đã khiến giáo của Dezra bay sang một bên. Tại thời điểm đó, Dezra xoay người theo động tác của giáo. Đầu giáo của cô do đó quay vòng một vòng và một lần nữa lao về phía Eugene. Tuy nhiên, kết quả lại giống như trước đó.
Clack!
Khi đòn tấn công thứ hai của cô bị đẩy lùi, ánh mắt Dezra dao động.
“Haah…!”
Cô cắn môi và căng cơ tay khi đâm giáo — đâm về phía trước, rút lui, và đâm về phía trước một lần nữa. Trộn lẫn giữa mỗi chuyển động của giáo là tiếng va chạm nhỏ của các vũ khí gỗ. Mỗi đòn tấn công quyết liệt của cô đều được Eugene phá bỏ một cách trơn tru.
‘Cô ấy biết cách kết hợp sự xoay tròn, và còn biết cách tận dụng lực đàn hồi và ma sát,’ Eugene quan sát.
Nếu cho rằng cô ấy không thể sử dụng mana, đó là một màn trình diễn khá ấn tượng. Hơn nữa, tiềm năng phát triển trong tương lai của cô nhóc là rất lớn so tuổi của cô. Nhưng đó chỉ là chuyện của tương lai. Bây giờ, cô ấy vẫn chưa phải là đối thủ của Eugene.
Dezra cố tình thả tay xuống thân giáo. Cô kéo dài độ dài của giáo bằng cách nắm ở phần thấp hơn để đâm một đòn duy nhất.
Whoosh!
Đòn tấn công giáng xuống Eugene từ trên cao. Với nụ cười, Eugene xoay người sang một bên.
Eugene đã phòng ngự mãi mà không di chuyển, đây là lần đầu tiên cô thấy cậu tránh né. Dezra cảm thấy tự tin hơn. Nếu cô có thể lui lại và đâm một đòn nữa… Cô đã nghĩ như vậy nhưng thực tế không như cô mong đợi. Khi giáo của cô đã gần đất, Eugene đạp lên nó. Rồi, cậu đâm giáo vào Dezra. Cô hoảng sợ khi ngọn giáo lao thẳng vào mặt cô, và cô ngửa đầu và kêu lên.
Giáo dừng lại ngay trước khi chạm vào đầu mũi của Dezra. Cô bĩu môi và nhìn qua đầu giáo để thấy khuôn mặt cười toe toét của Eugene.
‘…Tại sao cậu ta nặng thế…?!’
Derza cố hết sức mình để rút ngọn giáo bị mắc kẹt, nhưng dù cho cô có mạnh tới đâu đi chăng nữa thì cây ngọn giáo vẫn không lung lay. Mặc dù cậu chỉ dậm một chân lên nó…. Nuốt nước mắt ngược vào trong, Derza liền bỏ tay ra khỏi cây ngọn giáo.
Không phải là do cô không thể rút được cây ngọn giáo mà sự thật là thân thể của Eugene không di chuyển, dù cho cô đã đẩy ngọn giáo với tất cả sức mạnh mà cô có, khiến Derza phải chấp nhận mình đã thất bại hoàn toàn.
Gargith, người mà nãy giờ đứng gần đó như một người phán xử, bộc lộ sự nghiêm túc và nói rằng: “Eugene Lionheart thắng rồi.’’
Dezra, người đã cảm thấy thất vọng và buồn bã, nhíu mày và nhìn Gargith.
“Im miệng, thằng béo!” cô la vào Gargith.
“Tôi không béo. Béo chỉ ám chỉ người như Hansen thôi.”
“Tôi bảo cậu im miệng mà!”
Gargith lắc đầu thất vọng, “Dezra. Cậu không học được gì từ bài diễn thuyết ấn tượng của Tộc trưởng Lionheart trước đó à. Cậu không nên xem thua cuộc là điều xấu hổ, và cậu nên biết tôn trọng danh dự của đối thủ.”
“Ugh….” với tiếng rên rỉ này, Dezra lảo đảo lùi lại vài bước, không thể nói gì để bào chữa cho mình.
Sau khi thở dài mệt mỏi, cô quay lại và cúi đầu về phía Eugene, nói, “…Ta đã thua.”
“Đúng vậy,” Eugene trả lời với nụ cười vui vẻ. “Nhưng cậu khá giỏi với giáo.”
“Ngươi đang chế nhạo ta à?”
Dù cậu đang thành thật, nhưng Dezra la lên tức giận. Chỉ khi đó Eugene mới nhớ lại rằng cậu là một đứa trẻ cùng tuổi với Dezra. Vì vậy Eugene quyết định hành xử theo tuổi của mình.
“Nhưng ta giỏi hơn,” Eugene nhếch mép.
“Thằng cha này…!” Dezra cắn răng gào lên.
“Đó là lý do ta thắng, phải không? Nếu nó làm cậu bực bội quá, thì cậu đã nên thắng ta chứ.”
“Im miệng!”
Eugene cười khẩy, “Kekeke, kẻ đã thua ta mà không chạm được phát nào.”