Nhìn một cách khách quan, tài năng của Cyan và Ciel không tồi. Thực ra, chúng thậm chí còn xuất sắc. Đủ tốt để xứng đáng với dòng họ Lionheart.
‘…Vấn đề là Nghi thức Truyền thừa Huyết thống năm nay…’
Ancilla không chắc liệu bà ta có nên cảm thấy không hài lòng với nội dung của Nghi thức Truyền thừa Huyết thống năm nay hay không. Yêu cầu bọn trẻ khám phá một mê cung sau khi đi qua các lối vào riêng biệt? Điều đó có nghĩa là Cyan và Ciel sẽ không thể giúp đỡ nhau…
‘Nếu chỉ là đấu võ đơn giản… Cyan hoặc Ciel, một trong hai đứa chắc chắn sẽ thắng…’
Mặc dù thế, bà ta không thể chắc chắn như vậy nữa. Eugene, đến từ những dòng chi thứ, đã hoàn toàn đánh bại Cyan trong cuộc đấu tay đôi. Điều này khá phức tạp đối với Ancilla. Nhưng trong một mê cung đầy bất ngờ… kết quả cuộc đấu của họ khó có thể nào diễn ra như lần trước.
Bà ta có nên hài lòng vì điều đó? Hay nên bất mãn vì lần này đã cắt bỏ lợi thế của chi chính và đặt tất cả các người tham gia ở một mức bình đẳng ngay từ ban đầu?
‘…Và ta nhất định không thể bị bắt gặp khi can thiệp vào Nghi thức Truyền thừa Huyết thống.’
Đã lo lắng về vấn đề này suốt cả đêm, Ancilla thở dài. Bà ta đã định bí mật thuyết phục chồng của mình, để cho con của bà được ưu thế, nhưng bà biết rằng chồng mình là người đặt ra những kỳ vọng nghiêm khắc với con cái. Nếu cố gắng xin xỏ vô ích như thế này, bà sẽ chỉ nhận được ánh mắt thất vọng từ ông ấy.
Ancilla quay đầu nhìn ra cửa sổ và thì thầm: “…Ta phải cho tụi nó một lợi thế, nhưng là gì…”
Chỉ còn vài ngày nữa là đến Nghi thức Truyền thừa Huyết thống. Trong khoảng thời gian này, những người tham gia sẽ phải nhồi nhét bất kỳ thông tin nào có thể hữu ích trong mê cung. Vì lý do này, thay vì tập luyện với Hazard, Cyan và Ciel đã lên kế hoạch lục lọi những cuốn sách liên quan đến mê cung mà họ đã tìm được ở kinh đô.
Dù có thể đã tát vào gương mặt Cyan vì phẫn nộ nhưng Ancilla thực sự yêu những đứa con của mình. Vì thế, bà không thể để con cái của mình phải sống với mác con của vợ lẻ suốt đời. Sau khi bà đã hy sinh rất nhiều, chỉ để đến đây…
‘Tất cả những lời sỉ nhục và ô uế mà ta đã chịu đựng chỉ để mang ta gần hơn với vị trí mà ta khao khát.’
Cyan và Ciel vẫn còn quá nhỏ. Hai anh em song sinh có thể hành động hấp tấp và được muốn gì có nấy trong nhà chính chỉ vì Ancilla đã không để ý đến những lời sỉ nhục mà thay vào đó tự hào làm Nhị Phu Nhân trong chi chính của gia tộc Lionheart và bảo vệ con cái của mình trong quá trình đó.
Đó là lý do tại sao sự thua cuộc của con trai bà ta làm bà ta đau đớn đến thế. Bị một người con của chi thứ đánh bại sau khi đã thừa hưởng dòng máu chính thống là thành viên của dòng chi chính…
‘…Dù sao, ta cũng mong…,’ Ancilla lại thở dài, trên mặt hiện lên vẻ phức tạp. ‘Nếu đứa bé tên Eugene là người đầu tiên vượt qua mê cung.’
Nếu vậy, nó sẽ gây ra một tình huống khó lường. Cả gia tộc chi chính sẽ bị nhơ nhớp, nhưng lúc này sự ô nhục vì thất bại trước Eugene sẽ không chỉ do Cyan và Ancilla chịu đựng nữa. Tộc trưởng, Gilead, và Nhất Phu Nhân, Tanis, cũng sẽ phải gánh lấy phần xấu hổ đó.
Mặt khác, nếu Eugene vượt qua mê cung, thậm chí có thể làm giảm tác động của chiến thắng của thằng nhóc trước Cyan. Nó sẽ không còn có nghĩa là Cyan thiếu sót mà là Eugene của dòng chi thứ có gì đó khác thường.
’ Dù sao, kết quả tốt nhất vẫn là nếu Cyan và Ciel là những người vượt qua mê cung.’
Ancilla lại thở dài và đứng dậy khỏi ghế.
‘Nếu bọn trẻ không làm được điều đó… Thì sẽ tốt hơn nếu người vượt qua mê cung là Eugene, chứ không phải Eward hay bất kỳ đứa trẻ nào khác.’
Dĩ nhiên, đó chỉ là suy nghĩ. Ancilla không có ý định cổ vũ cho Eugene. Bà chỉ đang nghĩ về kết quả tốt nhất cho bản thân và những đứa của mình.
Bốn ngày sau, những đứa trẻ ở phụ dinh nhận được một tin nhắn từ chính gia. Vì việc chuẩn bị triệu hồi một mê cung vào rừng đã hoàn tất, tin nhắn thông báo rằng Nghi thức Truyền thừa Huyết thống sẽ bắt đầu hôm nay và yêu cầu họ có mặt tại địa điểm xuất phát.
Theo tin nhắn, họ được phép mặc quần áo thoải mái, nhưng bất kỳ vật dụng nào được chuẩn bị riêng tư đều bị cấm. Vậy còn vũ khí thì sao? Hầu hết các đứa trẻ đều có những lo lắng như vậy, nhưng chúng đã làm theo lời chỉ dẫn và theo sau các kỵ sĩ vào rừng.
“Ta sẽ chuẩn bị vũ khí cho các con,” Lovellian giải thích khi họ đến.
Cả Lovellian và Gilead đều đã chờ họ trong rừng. Phía sau họ là lối vào của một hang động cao chót vót, trông vừa kỳ quái vừa giả tạo khi nhìn kỹ.
“Chỉ cần nói cho ta biết con cần vũ khí gì. Dù chúng sẽ không tồn tại cả ngày nhưng các con hãy nhớ rằng các con sẽ chiến đấu với ảo ảnh, không phải kẻ thù thật. Các con sẽ có thể chiến đấu với chúng miễn là vũ khí của các con giữ được hình dạng thích hợp, phải không?” Lovellian nói tất cả điều này với một nụ cười thân thiện.
Eugene ghét bị gọi bằng từ ‘các con’ hơn bất cứ điều gì khác. Sau tất cả, chẳng phải điều đó khiến cậu bị coi như là một đứa trẻ sao? Tuy nhiên, vì thân thể của Eugene trong thực tế là của một đứa trẻ, cậu ấy không thể tỏ ra không hài lòng.
“Có chỉ được lựa chọn một loại vũ khí không?” Ciel hỏi Lovellian với một nụ cười. “Không hề. Ta có thể chuẩn bị bất cứ thứ gì con cần,” Lovellian hứa hẹn.
“Người sẽ làm thế nào để làm được điều đó?”
Với một nụ cười và cái nhìn tò mò với đôi mắt tròn xoe đáng yêu của Ciel, Lovellian giơ cả hai tay lên trong khi nhìn vào cô nhóc.
“Như thế này,” anh ta nói.
Xù xù!
Những dòng đất bật lên từ mặt đất và hình thành những cục đất giữa lòng bàn tay của Lovellian. Chỉ trong vài giây, một thanh kiếm dài đã được tạo hình từ những cục đất này.
“Wow!” mọi người hò reo.
Ciel bắt lấy thanh kiếm bay về phía cô bằng cả hai tay. Trọng lượng vừa đúng, và cảm giác cầm nắm cũng không tồi. Như thể tò mò về chất lượng của nó, Ciel thử vung thanh kiếm vài lần.
“Ta phải làm gì nếu nó bị gãy?” cô hỏi.
"Haha. Cô bé, con không cần lo lắng về điều đó. Người đàn ông trước mặt con là một pháp sư tuyệt vời. Không chỉ mê cung kia được triệu hồi bởi phép thuật của ta, mà thanh kiếm mà cô bé đang cầm sẽ không bao giờ bị gãy khi con ở trong mê cung.
“Ngoài kiếm, người có thể làm ra động vật không?”
“Ta có thể làm ra búp bê, và những yêu tinh cũng nằm trong phạm vi của ta… nhưng ta không thể làm ra bất cứ thứ gì thực sự sống được.”
“Nếu vậy, thì ta có thể vào bên trong với một yêu tinh do người tạo ra không?”
“Đó là một ý tưởng khá ranh mãnh.”
Lovellian bật cười và quay đầu nhìn về phía Gilead. Gilead, người đang mỉm cười với yêu cầu của con gái mình, từ từ lắc đầu.
Gilead từ chối yêu cầu của cô, “Chúng ta không thể cho con làm vậy. Chẳng phải làm vậy thì không phải là con đang đấu mà là yêu tinh đấu hộ con sao?”
“Lần sau xin người hãy làm cho ta một con búp bê nhé,” Ciel nài nỉ với một nụ cười tươi.
Mắt Eward sáng lên khi nhìn vào ánh sáng bao phủ tay Lovellian.
“Vì sao người không thể tạo ra thứ gì sống được?” Eward đột nhiên hỏi.
Lovellian quay đầu nhìn về phía Eward, người có vẻ mặt say mê, khi nghe câu hỏi này.
“Đó là vì nó là một điều cấm kị của phép thuật,” Lovellian giải thích.
“Một điều cấm?”
“Không chỉ việc tạo ra sự sống thật sự rất khó khăn mà cũng không có gì tốt đẹp từ việc đó. Sinh ra một sinh vật sống là một phép màu đẹp đẽ của tự nhiên, và không dễ dàng được sao chép.”
“Ah…” Eward gật đầu như thể cậu ta hiểu được những gì Lovellian nói.
“Ta không muốn cái này. Ta có thể có một thanh kiếm dài hơn và mỏng hơn một chút được không?” Ciel đột nhiên ngắt lời .
“Được rồi, được rồi, xin hãy kiên nhẫn một chút. Tuy ta có thể làm ra một vũ khí riêng cho mỗi người, nhưng nó sẽ rất khó khăn cho ta nếu ta phải thay đổi thanh kiếm từng chút một để nó trông giống như trong tưởng tượng của con, cô bé.”
Lovellian giơ tay lên với Ciel. Sau đó, một sợi ánh sáng sáng lấp lánh bay về phía cô.
“Vì thế, cô bé, tại sao ta không để con tự điêu khắc nó. Điều đó cũng áp dụng cho các bạn khác. Nó không khó. Ta sẽ là người thi triển phép thuật, nên tất cả những gì các con cần làm là hình dung rõ ràng trong đầu loại vũ khí mà các con muốn và sau đó chạm vào ánh sáng.”
Những sợi ánh sáng bắn ra và kết nối với từng đứa trẻ trong số chín người. Ngón tay Eward run rẩy khi cậu ta nhìn vào ánh sáng với ánh mắt ngây ngất.
“Whoah…!” Gargith kinh ngạc.
Cậu ta đã hình dung ra thanh kiếm lớn mà cậu thường dùng khi ở nhà. Kỳ diệu thay, mọi thứ đều giống như cậu nhớ; ngay cả trọng lượng quen thuộc cũng được sao chép. Trong khi treo thanh kiếm trên vai, cậu không ngừng thốt lên sự ngưỡng mộ.
Dezra cũng làm ra một cây giáo giống hệt cây giáo mà cô thường dùng khi tập luyện. Trong khi nắn nót cảm giác của cây giáo khi cầm trong tay, cô đâm cây giáo vài lần vào không khí. Sau đó cô treo cây giáo qua lưng với vẻ mặt hài lòng.
Ciel và Cyan cả hai đều làm ra những thanh kiếm. Thanh kiếm của Ciel trông dài và mảnh; trong khi thanh kiếm của Cyan có cùng chiều dài, nhưng trông hơi nặng hơn.
Eward đã làm một thanh kiếm bình thường. Đôi mắt của Eward sáng lên khi cậu vuốt nhẹ vào ánh sáng, nhưng ngay sau đó lại ủ rũ như trước khi cậu chỉ cầm một thanh kiếm bình thường trong tay.
Dù có những kẻ bỏ cuộc khi đang làm vũ khí, nhưng Eugene không thèm để ý đến chúng. Những kẻ đó đã không có chút động lực nào trên đường vào. Có lẽ sẽ từ bỏ thử thách ngay khi bước vào mê cung.
Eugene làm ra một thanh kiếm phù hợp với chiều dài cánh tay của cậu và cũng tạo ra một cái khiên nhỏ để đeo trên cẳng tay trái.
“Tại sao ngươi không làm một cây giáo? Ngươi giỏi dùng giáo mà,” Dezra hỏi gắt gỏng.
“Ta cũng giỏi dùng kiếm,” Eugene trả lời tự tin.
“Và cái khiên kia thì sao?”
“Ta cũng giỏi dùng khiên.”
“Tại sao ngươi không nói luôn là ngươi giỏi mọi thứ đi?” Dezra càu nhàu.
Ciel nhìn hai người họ trao đổi với nhau rồi tiến lại gần Eugene. “Nếu chúng ta gặp nhau trong mê cung, ngươi sẽ làm gì?”
“Ta sẽ làm gì có nghĩa là sao ?”
“Ngươi có định chiến đấu với ta không ?”
“Chúng con có được phép chiến đấu không?” Eugene quay sang Gilead và hỏi.
“Không có gì ngăn cản cậu, vì mục đích của Nghi thức Truyền thừa Huyết thống là sự cạnh tranh,” Gilead trả lời với nụ cười mỉm.
Nghe những lời này, Ciel phồng má lên. “Tuy nhiên, chúng ta không nhất thiết phải chiến đấu,” Ciel phản đối.
Gilead gật đầu, “Đúng vậy. Thay vì một cuộc tranh tài trực tiếp giữa các người tham gia, trong Nghi thức Truyền thừa Huyết thống này, ta sẽ tìm kiếm khả năng ra quyết định chính xác dựa trên tình huống và tinh thần hợp tác. Suy cho cùng, chúng ta không phải là thành viên của một gia đình cùng mang họ Lionheart sao?”
“Phụ thân nói rằng chúng ta là gia đình,” Ciel nói khi quay lại nhìn Eugene với một nụ cười nhỏ. “Sinh nhật của ngươi là khi nào?”
“Tháng Chín.”
“Của ta là tháng Tư. Điều đó có nghĩa là ta là chị gái của ngươi.”
“Cậu muốn nói cái gì–” --vớ vẩn thế? Eugene sắp nói thế trước khi nhớ ra rằng Ciel là con gái của Gilead, người vẫn còn ở đây.
“…Cậu đúng là có một cái lưỡi ranh mãnh,” Eugene phàn nàn.
“Ngươi nói gì?” Ciel hỏi.
“Không có gì,” Eugene trả lời với một tiếng ho và quay đầu đi.