Lồng Giam Dục Vọng (Hắc Bang, H)

Chương 2: Chó ngao Tây Tạng hung dữ

Trước Sau

break

Người đó dừng bước, từ xa đã thấy một bóng lưng mảnh mai. Cô che mặt bằng khăn, mặc một bộ váy dài tay màu xanh nhạt, vạt váy dài đến mắt cá chân, che chắn kín kẽ, như sợ để lộ ra một tấc da thịt nào sẽ bị người khác nhòm ngó.

Giọng nói rất nhỏ, như tiếng muỗi kêu, sợ ai đó nghe thấy. Lúc nói chuyện còn nhìn đông ngó tây, chỉ thiếu điều viết bốn chữ "có tật giật mình" lên mặt.

Nơi này có thể xuất hiện phụ nữ, ngoài việc là tình nhân mới của Cai Song ra thì không còn khả năng nào khác. Cai Song từng này tuổi rồi vẫn thích gặm cỏ non không phải là chuyện gì lạ. Nhưng mà, người tình mới này sao lại còn đang nói chuyện ngọt ngào với người khác qua điện thoại thế này? Không có chút tự giác nào của một người vợ bé cả. Nếu Cai Song biết vợ bé của mình cắm sừng mình ngay trước mặt, không chừng sẽ lột da cặp gian phu dâm phụ đó, chặt ra làm ba khúc rồi cho đám chó trong sân sau ăn.

Ngụy Tri Hành không định xen vào chuyện của người khác, vừa định cúi người vào xe thì lại nghe thấy người phụ nữ lo lắng nói: "Yên tâm đi, ba em sẽ đồng ý, anh đừng căng thẳng."

Ba? Ngụy Tri Hành nheo mắt nhìn sang lần nữa, mái tóc dài thanh tú của người phụ nữ bay trong gió. Dù anh không có sở thích nghe lén người khác nói chuyện, nhưng quả thật đã bị câu nói này khơi gợi hứng thú.

Người lính mở cửa bên cạnh thấy ánh mắt anh nhìn sang, bèn giải thích: "Ngụy trưởng quan, đây là con gái của Tư lệnh Cai Song, hôm nay có việc nên vừa mới tới."

Dưới ánh nắng rực rỡ, người phụ nữ nghiêng nửa người, chiếc khăn che mặt đã lỏng đi nhiều, để lộ ra một bên mặt đang cười tươi.

Nhìn kỹ, khuôn mặt nho nhỏ, làn da trắng đến đáng sợ, cằm cũng nhọn, cả khuôn mặt chắc chỉ cần một bàn tay là có thể che hết. Nhìn xuống dưới, chiếc váy màu xanh nhạt bị gió thổi bay, để lộ ra đường cong cơ thể ẩn hiện. Ánh mắt đánh giá của Ngụy Tri Hành dần trở nên hứng thú. Nhan sắc diễm lệ, trăm phần trăm là một vưu vật tinh xảo.

Ngụy Tri Hành trước nay luôn sẵn lòng dành thêm sự kiên nhẫn và ánh mắt cho những thứ xinh đẹp, trí nhớ cũng không tồi.

Anh phải suy nghĩ kỹ lại xem.

Mất vài giây để nhớ ra, là có chuyện này, Cai Song đã nhắc qua một lần. Hình như hôm nay, có một cô con gái muốn đến bàn bạc chuyện gì đó.

Gen kém chất lượng của Cai Song mà có thể sinh ra đứa con gái thế này sao? Ngụy Tri Hành không tin lắm. Chắc không phải con ruột của ông ta đâu.

Lời này quả không sai, Cai Song có đến bảy tám người tình, phong lưu khắp nơi, làm sao mà lo cho hết được? Nói không chừng, bị người khác gieo giống cũng chẳng phải là không thể.

Mia cảm thấy tóc gáy dựng đứng, ngay khoảnh khắc quay đầu lại, cô chạm phải một đôi mắt sắc bén, sợ đến mức lập tức cúp điện thoại.

Người đàn ông đứng cách cô năm sáu mét, vóc người cao ráo, đôi chân dài, bộ quân phục màu xanh sẫm không một nếp nhăn. Đặc biệt là gương mặt vô cùng tuấn tú, anh đeo một cặp kính gọng vàng, vừa hay che đi khí thế sắc bén, phô trương, trông nho nhã và lịch sự.

Đứng bên cửa xe, đoán chừng anh vừa họp xong, đang định vào thì chưa vào hẳn, ánh mắt nhìn cô đầy vẻ xâm chiếm.

Mia định bụng đi thẳng, nào ngờ lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Vốn dĩ, một con chó ngao Tây Tạng giữ nhà không bị xích đang nằm cách đó hơn mười mét bỗng trở nên hung hăng, không biết ai đã tháo xích sắt ra, nó gầm gừ lao thẳng về phía người phụ nữ xa lạ, không tài nào cản nổi.

Giống chó này lớn lên bằng thịt sống, thỉnh thoảng đi theo chủ còn được cho ăn chút thịt người chết, bây giờ ngửi thấy mùi thịt người còn hung tợn hơn cả sư tử. Mấy ngày trước nó lại vừa cắn chết người, bị phạt bỏ đói, bây giờ lao về phía cô, rõ ràng là xem cô như con mồi.

Súc sinh dù sao cũng là súc sinh, làm gì có não để phân biệt tốt xấu? Chỉ biết đói bụng là phải tìm đồ ăn. Trước mặt con chó ngao Tây Tạng thuần đen này, Mia tay không tấc sắt, lại mang mùi lạ, rất dễ bị xem là mục tiêu tấn công.

Mia trừng lớn mắt nhìn thứ đang lao về phía mình, vô cùng kinh hãi, vắt chân lên cổ mà chạy, miệng hét cứu mạng.

Đáng tiếc hai chân sao chạy lại bốn chân, mấy người lính vũ trang phía sau lại không dám nổ súng, con chó ngao Tây Tạng này là do bà cả của Cai Song nuôi, nếu xảy ra chuyện thì đầu của họ khó mà giữ được.

Cô cũng nhận ra, những người này đến cản cũng không thèm, rõ ràng đã quyết không quan tâm đến sống chết của cô. Chỉ khi cô hét lên tên Cai Song, họ mới có chút phản ứng, nhưng cũng không hành động gì nhiều, chỉ cầm gậy gỗ xua đuổi. Kết quả chẳng có tác dụng gì, ngược lại càng chọc giận con chó ngao Tây Tạng vốn đang phát điên.

Con chó ngao Tây Tạng gầm gừ, muốn vồ ngã cô, Mia không lo được nhiều như vậy, chỉ có thể tự mình giải quyết. Những người này căn bản sẽ không xử lý con chó này, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bị nó cắn chết.

Sức lực của một người phụ nữ yếu đuối và một con chó được huấn luyện quanh năm rõ ràng có sự chênh lệch, trong lúc giằng co, Mia bất ngờ ngã xuống đất, chân bị cào cho tóe máu.

Vật vừa lấy ra từ trong túi không cầm chắc, rơi loảng xoảng xuống đất, trượt đi vài cái rồi dừng lại ngay bên chân người đàn ông đang xem kịch vui.

Con chó ngao Tây Tạng kia vẫn đang cắn chặt váy cô, muốn kéo cô đến cái máng lớn nơi nó thường được cho ăn. Những thứ vào trong máng chính là thức ăn của nó, đó là kết quả của việc huấn luyện.

Văn Diên tức giận đá nó nhưng nó không hề nhúc nhích, cô ngã sõng soài trên đất, cả người nhếch nhác, nhìn về phía gương mặt đang tỏ vẻ hứng thú kia.

Ngụy Tri Hành đang nhìn cô không chớp mắt.

Sau đó, người đàn ông cúi xuống nhặt khẩu súng lên, cười khẩy một tiếng. Không biết có phải đã xem đủ vở kịch hài hước, cảm thấy buồn cười hay không.

Trông yếu đuối mong manh mà lại mang theo súng, động tác vừa rồi, là định nổ súng sao. Có biết bắn súng không nhỉ?

Con chó ngao Tây Tạng bị Mia giãy giụa kịch liệt chọc giận, nó há cái miệng to như chậu máu định cắn vào cánh tay cô. Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, người đàn ông cách cô hai ba mét đột nhiên lạnh mặt, họng súng chĩa thẳng vào đầu nó.

Mia tưởng anh định bắn mình, sợ đến không nói nên lời.

Một tiếng súng vang lên, con chó ngao Tây Tạng nặng nề ngã xuống bên cạnh cô, được xử lý gọn gàng dứt khoát.

Máu văng tung tóe đầy mặt cô, Mia trông thảm hại vô cùng, gương mặt xinh đẹp giờ đây vừa tanh vừa hôi. Cô kinh ngạc nhìn anh.

Sát khí trên người người đàn ông vẫn chưa tan, ánh mắt nhìn mọi thứ đều toát lên vẻ tàn nhẫn.

Nhưng lời nói ra lại vô cùng dịu dàng: "Cô không sao chứ."

Mia ngẩn người mất mấy giây, người đàn ông này không giống những người cô đã gặp trên đường, anh trắng trẻo, rất đẹp trai, chỉ là đôi mắt hoa đào dưới cặp kính kia khi nhìn cô chằm chằm lại giống như rắn độc, khiến người ta kinh hồn bạt vía.

Ánh mắt như vậy cũng đang đánh giá cô, cô bất giác thấy sợ hãi, cho dù là ân nhân vừa cứu mạng, Mia vẫn sợ anh từ tận đáy lòng, sợ cái khí thế áp bức này của anh.

Thấy con chó ngao Tây Tạng đã được xử lý, đám người vừa rồi còn vây quanh vội vàng kéo xác nó đi, không dám nói gì.

Váy bị xé rách bươm, người vẫn còn đau, Mia nói một tiếng cảm ơn.

Người đàn ông kia đi về phía cô, Mia cũng không biết mình sợ cái gì, vừa bò dậy khỏi mặt đất đã muốn chạy, liền bị gọi lại: "Văn Diên?"

Mia dừng lại, cô không quen ai ở đây, nghi hoặc quay đầu lại: "Anh biết tôi?"

Ngụy Tri Hành rất lịch lãm tháo đôi găng tay trắng đang đeo, ném khẩu súng cho người lính bên cạnh, đưa khăn giấy cho cô: "Ngụy Tri Hành." Anh lại giải thích: "Cô là con gái của tư lệnh Cai Song, tôi từng nghe tư lệnh nhắc tới, cô tên Văn Diên đúng không, hôm nay gặp mặt, quả nhiên rất xinh đẹp."

Nhìn biểu cảm của cô gái, xem ra anh đoán không sai. Anh quả thực có nghe nói Cai Song có một cô con gái trốn đông trốn tây, tên là Văn gì đó Diên, bị bà cả hành cho lên bờ xuống ruộng. Vừa rồi chỉ là nghĩ bâng quơ, không ngờ lại đoán trúng.

Nói vậy nhưng ánh mắt của Ngụy Tri Hành chưa một giây rời khỏi gương mặt cô.

Đẹp thật đấy, không hề giống gen xấu của Cai Song, cũng may là không có gen xấu của Cai Song. Anh cười dịu dàng, cực kỳ dễ khiến người khác buông bỏ phòng bị, cứ như thể người uy hiếp ban nãy không phải là anh.

Trong tình huống này, nội tâm người phụ nữ phức tạp, thật sự không có tâm trạng để trò chuyện.

Văn Diên được tay anh đưa tới đỡ dậy từ dưới đất, anh lại cởi áo khoác quân phục khoác lên người cô. Trên áo khoác còn vương vấn mùi hương của đàn ông, hương thơm nhàn nhạt tràn ngập khoang mũi, mang tính xâm chiếm cực mạnh, nhanh chóng át đi mùi máu tanh hôi.

Không có áo khoác, Ngụy Tri Hành chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi màu xanh mực nhạt, lờ mờ có thể thấy được những đường nét cơ bắp săn chắc, mạnh mẽ bên dưới.

Đàn ông, đặc biệt là những người trong lực lượng vũ trang này đều khá thô kệch, nhưng người trước mặt lại khác, sạch sẽ và nho nhã. Đây là lần đầu tiên cô thấy có người có thể mặc quân phục mà toát ra một phong vị khác với vẻ cứng cỏi vốn có.

"Anh là phó quan của ông ấy?" Văn Diên thăm dò hỏi, dùng giấy lau vết máu, vừa lau sạch, trước mặt lại có một bàn tay chìa ra. Văn Diên lịch sự đưa bàn tay đã lau sạch của mình ra bắt nhẹ.

Cô có thắc mắc này là vì nhìn thấy anh kẹp một tập tài liệu dưới cánh tay. Thường chỉ có phó quan tham mưu mới như vậy, tuy tư thế có vẻ lơ đãng, nhưng khí chất lại toát ra vẻ thư sinh nhàn nhạt.

Ai ngờ vừa nắm lấy, người đàn ông dường như không có ý định buông ra, dọa Văn Diên biến sắc anh mới chịu thu tay lại.

Ngụy Tri Hành không giải thích, đối với những thứ đẹp đẽ, anh vốn khoan dung và kiên nhẫn, thuận theo lời cô, anh gật đầu, vẫn là nụ cười không thể bắt bẻ: "Phải."

Người đàn ông rất chu đáo ra lệnh cho binh lính đến phòng khám gần đó lấy vắc-xin. Anh liếc nhìn Mia vẫn đang đứng tại chỗ, bất giác tiến lại gần cô.

Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng động, từ căn biệt thự nhỏ cách đó không xa, mấy người đàn ông cũng mặc quân phục màu xanh sẫm bước xuống. Anh mới dừng bước.

Có lẽ là vì đã gặp người trước mặt, Văn Diên lại cảm thấy, so với đám người hung thần ác sát đang đi xuống lầu kia, Ngụy Tri Hành thực sự tỏa sáng.

"Súng của tôi." Ánh mắt Văn Diên nhìn thẳng vào người lính bên cạnh, có vẻ hơi sốt ruột, "Làm phiền trả lại cho tôi."

Không khí im lặng một giây, Ngụy Tri Hành cười nhẹ, không nói gì, ra hiệu cho người lính trả súng lại cho cô.

Bác sĩ bước ra kiểm tra sơ qua vết thương trên người cô, không quá nghiêm trọng, tuy không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng con gái của Cai Song xảy ra chuyện thì tất nhiên phải điều tra. Bác sĩ nhìn về phía Ngụy Tri Hành, ra hiệu hỏi có thể đưa người vào nhà để điều trị không, sau khi được gật đầu mới dẫn người rời đi.

Thật lòng mà nói, dù người phó quan tên Ngụy Tri Hành này đã cứu cô, Văn Diên vẫn không muốn có bất kỳ mối liên hệ nào với bất cứ ai ở đây. Vì vậy, cô không dám nán lại lâu, dưới ánh mắt của Ngụy Tri Hành, cô đi theo bác sĩ qua con đường mòn bên cạnh ngôi nhà gỗ.

Ngay khoảnh khắc người phụ nữ quay lưng đi, ánh mắt vẫn luôn dõi theo cô, từ dịu dàng chuyển thành trêu tức.

Cô ấy có vẻ rất sợ anh, hình như... bị dọa cho khiếp vía rồi. Vốn định dịu dàng với người đẹp một chút, ai ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn này?

Cũng không thể trách anh được, phải không.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc