Lồng Giam Dục Vọng (Hắc Bang, H)

Chương 1: Lần đầu đến Bang Mon

Trước Sau

break

Myanmar · Bang Mon

Tháng 7 ở Myanmar vừa vào mùa mưa, sau một tuần mưa dầm không dứt, hôm nay hiếm hoi lắm mới có nắng lớn.

Tại thành phố thuộc đặc khu phía nam là Bang Mon, ngôi chùa Đại Kim Phật mang tính biểu tượng sừng sững giữa trung tâm thành phố, con đường bên ngoài chùa đi về phía nam sẽ dẫn đến thành phố trung tâm Mawlamyine, còn đi về phía bắc sẽ đến các thôn trấn. Do nội chiến bùng nổ gần đây, các ngã tư đường đâu đâu cũng có binh sĩ vũ trang đầy đủ đi lảng vảng.

Khu chợ tuy không lớn nhưng lại rất náo nhiệt, hai bên đường bày bán đủ các loại hàng hóa.

Đột nhiên, mấy người lính vũ trang đang đi qua khu chợ lớn tiếng cãi nhau, họ chửi bới bằng tiếng Myanmar trôi chảy rồi rút súng ra, chỉ vào phù hiệu trên cánh tay và nói họ là quân đội Bang Mon, rồi hỏi người trong chiếc xe thương mại màu xám đang đỗ bên đường là ai, đến đây làm gì.

Trong gần hai tháng chiến sự, bất kỳ chiếc xe lạ nào cũng khiến người ta đặc biệt cảnh giác.

Thỉnh thoảng cũng có vài nhân vật lớn đến thành phố, nhưng về cơ bản họ đều đi xe hơi màu đen và báo trước. Kém hơn chút thì ít nhiều cũng quen mặt, nhưng đám người trước mặt này rõ ràng không phải.

Bên này cãi vã vài câu. Bên kia, có người hét lên trong đám đông: "Cô Mia! Cô đừng đi xa quá, chúng ta sắp phải xuất phát rồi."

Giọng nói chìm nghỉm giữa những âm thanh ồn ào, nhưng Mia vẫn nghe thấy, cô không nói một lời, quay đầu vẫy tay với người vệ sĩ vừa gọi mình, ra hiệu rằng cô sẽ qua ngay.

Giữa trưa nắng gắt, người qua kẻ lại, người phụ nữ ăn mặc kín mít, đầu đội một chiếc khăn vải kéo dài quấn quanh mặt, che đi hai phần ba khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt trong veo xinh đẹp như hạt thủy tinh.

Do nội chiến căng thẳng, trên đường có thể có những phần tử vũ trang nguy hiểm trà trộn vào bất cứ lúc nào, một người phụ nữ vừa nhìn đã biết là từ nơi khác đến như cô là dễ gây chú ý nhất.

Mia đứng trước quầy bán nước ép dưa hấu mua một ly, vừa định móc tiền trong túi ra thì mái tóc đen dài tuột ra khỏi khăn vải, xõa xuống vai, khuôn mặt này dưới ánh mặt trời lại trắng đến mức lóa mắt.

Người bán nước ép dưa hấu đang đếm tiền trong túi đeo bên hông, ngẩng đầu lên thì thấy một gương mặt xinh đẹp không chê vào đâu được, còn đẹp hơn cả ngôi sao điện ảnh trong mấy bộ phim chiếu ở nhà. Tim anh ta chợt hẫng một nhịp, quên cả động tác thối tiền, vỗ vỗ đầu: "Ây! Tặng cô một ly, cô uống đi, cô uống đi."

Người phụ nữ này đến từ nơi khác, hoàn toàn khác với những người phụ nữ địa phương da vàng sậm, đen nhẻm, lưng đeo gùi, vai mang túi xung quanh. Khi bàn tay đưa ra trả tiền, anh ta để ý, không hề có một vết chai sạn nào, vừa trắng trẻo vừa xinh đẹp, là hai thái cực đối lập với những người phụ nữ lao động mỗi ngày. Nơi đây giáp với Thái Lan, phụ nữ Thái Lan tươi tắn mơn mởn rất nhiều, véo một cái chắc chắn có thể chảy ra nước.

Tám phần là phụ nữ Thái Lan đến đây chơi rồi. Người bán hàng rong cười tủm tỉm, chắp tay trước ngực, hắng giọng nói vài câu 'Sawadee kha', rồi vẫy tay với cô, chúc cô chơi vui vẻ.

Mia đứng ở đây, trông thật lạc lõng.

Cô nhanh chóng thu dọn đồ, mỉm cười rồi quay người đi về phía chiếc xe.

Vệ sĩ thấy cô đã về, lại thấy cô cầm hai ly nước dưa hấu mát lạnh trong tay thì ngẩn ra, định mở miệng nói gì đó, Mia đã đưa ly bên tay trái cho anh ta trước: "Ly này được tặng thêm, cho anh."

"Cảm ơn cô." Vệ sĩ lễ phép cúi đầu.

Trên chiếc xe đỗ cách đó hơn mười mét, tài xế đã giải quyết xong cuộc cãi vã. Cãi qua cãi lại hóa ra đều là người một nhà, mấy người lính vũ trang cười hì hì xin thuốc lá của anh ta, rồi cứ thế dựa vào cửa sổ xe mở sẵn mà phì phèo khói thuốc, câu được câu chăng hỏi anh ta đến đây làm gì, sao chưa gặp bao giờ, có phải là cấp trên nào đến thị sát không.

Tài xế còn chưa kịp nói gì thì đã thấy người phụ nữ quay về từ phía xa. Anh ta vội vàng dập điếu thuốc, xua tay cho tan bớt mùi khói trong xe.

Lên xe, Mia uống hết nửa ly nước dưa hấu, cả người cảm thấy khoan khoái. Vừa rồi ngồi xe nóng quá, bật điều hòa cũng không ăn thua, thấy có người bán nước ép dưa hấu nên mới muốn xuống xe hít thở không khí.

Bên ngoài cửa sổ tối màu, cảnh sắc dần chuyển từ những dãy nhà san sát sang rừng cây rậm rạp. Họ phải đi xuyên qua khu chợ để đến một thị trấn nhỏ bên ngoài thủ phủ Mawlamyine.

"Còn bao lâu nữa?" Cô mệt mỏi tựa vào ghế sau nghỉ ngơi.

"Nhanh thôi ạ." Vệ sĩ trả lời thành thật, "Tư lệnh Cai Song vừa gọi một cuộc điện thoại tới, nói buổi tối giữ chúng ta lại ăn cơm cùng."

Mia hơi đau đầu, cô vốn không muốn đến.

Từ khi sinh ra, nghĩa vụ làm cha mẹ mà Cai Song thực hiện với cô gần như không có. Từ lúc biết chuyện, cô và mẹ đã chen chúc trong một căn hộ nhỏ, đôi khi ra ngoài cũng phải trốn đông né tây, chỉ biết rằng ba đang làm ăn. Lên ŧıểυ học, ai cũng hỏi cô, ba của cậu đâu? Văn Diên cũng muốn biết ba mình ở đâu, thậm chí còn viển vông nghĩ rằng ba mình có phải là một cảnh sát anh hùng vô danh, chỉ là đã hy sinh hay không.

Cô có suy đoán này là vì một ngày nọ, cô thấy trên ti vi có những đứa trẻ từ khi sinh ra đã chưa từng gặp cha, cũng không dám lộ diện, là vì chúng là con cháu của những cảnh sát anh hùng, người mẹ không nỡ để con biết sự thật hoặc là để bảo vệ an toàn cho con, nên đã che giấu sự thật này, nói với con mình rằng, cha là một người rất vĩ đại.

Nhưng mẹ chưa bao giờ nói cho cô biết ba là người như thế nào. Vì vậy cô chỉ có thể tự mình đoán, tự mình nghĩ.

Mia đã hỏi đi hỏi lại nhiều lần, mẹ chỉ nói, ông ấy kinh doanh, ngay cả ánh mắt cũng né tránh.

Là đang né tránh điều gì?

Khi đó Mia không rõ, cho đến ngày sinh nhật 14 tuổi, cô đã biết được sự thật, và cũng là lần đầu tiên gặp được người ba mà cô ngày đêm mong nhớ.

Chỉ là sự thật này quá nặng nề, và cũng trong năm đó, Mia đã mất đi người mẹ nương tựa lẫn nhau của mình.

Chiếc xe chạy vào một con đường xi măng, dừng lại trong một khoảng sân lớn có hàng rào bao quanh.

Mia ngủ một lúc thì bị người vệ sĩ bên cạnh gọi dậy: "Cô Mia, đến nơi rồi."

Xuống xe, người phụ nữ nhìn xung quanh. Bên ngoài là bốn năm ngôi nhà sàn bằng gỗ, khắp nơi trồng đầy cây chuối, con đường đi vào được trải một lớp xi măng mỏng, mỗi khi mưa xuống, mặt đất lại lồi lõm không bằng phẳng.

Trong sân, trong nhà gỗ có đầy binh lính vũ trang ôm súng đi tuần, phù hiệu trên cánh tay họ giống hệt đám người đi lảng vảng trên phố. Thấy xe chạy vào, tất cả đều đổ dồn ánh mắt xem đó là ai.

Nơi này giống như một khu vực cấm được canh gác nghiêm ngặt, trong bán kính mấy trăm mét đều đặt trạm kiểm soát, không ai dám vào.

Vệ sĩ đi tới đưa thuốc và trao đổi vài câu với người đứng đầu, Mia đứng một mình tại chỗ, ánh mắt của những người đó như muốn soi cô từ trên xuống dưới, khiến cô có chút bối rối bất an.

Mia bây giờ đã 20 tuổi, cuộc sống dần ổn định, có một người bạn trai đã quen được một năm, tình cảm tốt đẹp.

Đây là lần đầu tiên cô đặt chân đến mảnh đất này, để gặp người cha có quan hệ huyết thống này. Bọn họ đã nhiều năm không gặp.

Lần này cô đến là để bàn bạc chuyện với ông ấy. Chuyện về bạn trai của cô.

Dù đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, Mia vẫn rất căng thẳng. Cho đến khi vệ sĩ đi tới, nói với cô không sao rồi, sau đó dẫn cô đi qua mấy ngôi nhà gỗ, đến tận gian biệt thự nhỏ trong cùng, cũng là nơi được canh phòng nghiêm ngặt nhất.

Tầng hai biệt thự vừa kết thúc cuộc họp, tâm trạng của Cai Song hôm nay rất tệ.

Người đàn ông đang nổi giận đập bàn trong phòng họp có vóc dáng không cao, mặc một chiếc áo sơ mi đen viền vàng kim, càng làm nổi bật làn da vàng vọt. Đôi tay nắm giữ quyền sinh sát ấy đã bị cụt mấy ngón, chi chít vết sẹo, cả cánh tay gần như không dùng được sức, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc ông ta dùng lời nói để thể hiện uy quyền.

Cai Song khởi nghiệp bằng việc trồng thuốc phiện để nuôi quân, mười mấy năm trước đầu quân cho lãnh đạo tiền nhiệm của Tân Bang Mon, mấy năm gần đây mới ngồi lên được vị trí chủ tịch đặc khu Bang Mon. Đã hơn năm mươi tuổi, tính tình vẫn nóng nảy như cũ, ông ta chống nạnh, vén vạt áo, cứ nói một câu là lại đập bàn một lần, không một ai dám ho he.

Cuộc họp kéo dài một tiếng thì hết nửa tiếng là ông ta đập bàn chửi đổng.

Thời gian trước, chính phủ Myanmar ra thông báo, yêu cầu các quân đoàn dân tộc ở mấy đặc khu này phải làm việc theo thỏa thuận, nói rằng sau này sẽ có một chiến dịch lớn, việc đầu tiên là triệt phá chuỗi ngành sản xuất thuốc phiện ở miền nam và đông bắc Myanmar. Ý tứ rất rõ ràng, nhắm vào đám dân quân địa phương ở Tam Giác Vàng phất lên nhờ trồng anh túc, bảo ông ta tém tém lại, dẹp hết mọi thứ đi, có người ở trên muốn giám sát việc này.

Hai năm đầu, quân Tân Bang Mon dưới trướng Cai Song vừa mới ký thỏa thuận ngừng bắn toàn quốc với quân đội Myanmar, khó khăn lắm mới được hai năm yên ổn, nghĩ rằng có thể kiếm chút tiền. Khi đó chính phủ Myanmar còn chưa quản lý chặt như bây giờ, vừa mới ngừng bắn, ai mà không muốn vực dậy kinh tế? Bây giờ bản thân đã ăn no, có người tài trợ, liền muốn lật bàn cắt đường tài lộc của người khác.

Cai Song đặc biệt mở họp để bàn bạc về chuyện này nhưng không đi đến đâu. Các tướng quân của mấy đặc khu đều nói cứ xem xét tình hình, phối hợp với quân chính phủ trồng một ít lúa nước, ngô cũng không phải là không được, dù sao cũng có trợ cấp, một mảnh đất được trợ cấp 150 đô la Mỹ, bây giờ người trồng thuốc phiện ít đi, không còn thịnh vượng nữa, có thể lấp đầy bụng trước rồi tính chuyện khác.

Trên bàn họp, bên trái Cai Song có một người trẻ tuổi ngồi đó, quân phục thẳng tắp, đeo một cặp kính gọng vàng, trông thư sinh trắng trẻo, tướng mạo tuấn tú vượt trội.

Chỉ là anh không nói nhiều, cũng không biết là có nghe hay không, tuy vẻ mặt khiêm tốn nhưng thái độ lại kiêu ngạo, từ đầu đến cuối không hề đưa ra ý kiến, chỉ lo kẹp điếu thuốc để tiêu khiển.

Dù sao cũng là người từ quân chính quy ra, hẳn là không cùng đẳng cấp với đám quân phiệt thổ phỉ như bọn họ, người ta làm gì có chút khí chất thổ phỉ nào, thanh cao biết mấy. Hoàn toàn chẳng thèm lên tiếng xen vào.

Người trẻ tuổi chống tay, xem tài liệu được phát xuống, mãi cho đến khi Cai Song hỏi anh: "Tri Hành, cậu nói xem sao? Cho chút thông tin đi, đừng có cắm đầu im lặng như thế."

Ngụy Tri Hành lúc này mới ngẩng đầu lên, gõ nhẹ vào tờ thông báo do quân đội Myanmar gửi tới, "Một mảnh đất 150 đô la Mỹ là quá ít, ít nhất cũng phải cao hơn 30% so với thu hoạch ban đầu, nếu không, ai muốn làm ăn thua lỗ?"

Nghe khẩu khí của anh, những người trên bàn đều nhìn sang. Mấy người vừa rồi còn tỏ thái độ bất mãn với anh cũng phải giật mình.

Dù bất mãn, hiệu quả làm việc của người này bọn họ đều đã thấy rõ. Tuổi còn trẻ, trông thì ra dáng thư sinh, nhưng làm việc lại độc ác hơn bất cứ ai, không chỉ thích chiếm lợi, mà còn thích cướp đoạt công khai, chưa bao giờ chịu thiệt.

Hai năm trước tách ra khỏi quân đội Myanmar, đang yên đang lành trong quân chính quy không làm, lại dẫn theo một đội quân ly khai chạy đến đặc khu đầu quân cùng một phe với họ. Cũng không biết đã ký thỏa thuận gì mà Cai Song lại tiếp nhận đội quân này, bây giờ họ đang giữ mỏ khoáng sản, tự vạch ra địa bàn, trở thành cánh tay phải đắc lực của Cai Song, làm ăn phát đạt khắp khu vực Myanmar và cả khu vực Tam Giác Vàng.

Chiếm lợi là một chuyện, nhưng phải lột da rút gân, uống cạn máu của người khác mới thấy thỏa mãn. Theo anh, không ăn được thịt thì cũng húp được miếng canh.

Chỉ một câu nói của anh mà khiến mọi người nghe xong đều nhìn nhau.

Cai Song lại đặc biệt hài lòng, ông ta chính là bất mãn với cái thái độ hất hàm lật bàn của quân đội Myanmar. Ông ta ấn vai anh, nói với mọi người: "Chuyện này cứ bác bỏ, lũ thùng cơm ăn cám ấy, mấy cái điều khoản bá vương trong thỏa thuận đàm phán còn nhiều hơn cả qυầи ɭóŧ của mẹ nó, đến quy tắc cũng không thèm nói, đã vậy thì chúng ta cũng không có nghĩa vụ phải phối hợp. Cứ làm như cũ, trừ phi hắn ta đích thân đến đây ra điều kiện."

Nhìn quyết sách của Cai Song, Ngụy Tri Hành nhếch môi cười, một nụ cười rất nhạt, không nhìn ra cảm xúc gì.

Đúng là đồ ngu.

Mia đang ngồi trên sofa gọi điện thoại, nghe thấy tiếng nói chuyện trên lầu, vội vàng đi ra sân. Vừa rồi người vệ sĩ dẫn đường nói Cai Song đang họp trên lầu, cô không muốn để người ở đầu dây bên kia nghe thấy bất cứ chuyện gì ở đây.

Cô đi tới dưới một gốc chuối bên ngoài nhà gỗ, bảo vệ sĩ đuổi mấy người lính vũ trang bên cạnh đi. Điện thoại vẫn chưa cúp, đầu dây bên kia nói: "Em về đó chơi có vui không?"

"Vâng."

"Vậy, em có nhớ anh không?" Bên kia, Kim Thụy thở dài, chất giọng từ tính trầm ấm che đi tiếng thở gấp gáp căng thẳng.

Họ quen nhau ở Đại học, khi đó anh đã yêu cô gái này từ cái nhìn đầu tiên, Mia quá xinh đẹp, đẹp đến mức không thể dùng lời nào để diễn tả. Dù họ sắp đính hôn, nhưng Mia chưa bao giờ dẫn anh đi gặp gia đình, giống như một người tình bí mật, thậm chí chưa từng có một cuộc điện thoại nào cho người nhà, trên người Mia dường như có điều gì đó không thể nói, luôn tìm mọi cách che giấu, ví dụ như cô luôn im lặng không nói chuyện gia đình.

Mia từng nói đùa rằng mình là trẻ mồ côi, những lời nói nhẹ nhàng như vậy thốt ra, anh chỉ cảm thấy đau lòng.

Lần này, vốn dĩ Kim Thụy định cùng cô trở về, dù sao chuyện lớn như đính hôn, bạn trai sao có thể không đến nhà ra mắt. Nhưng Mia vẫn từ chối, lời cầu hôn rất đơn giản, các bước tiếp theo thậm chí không cần gặp mặt gia đình. Kim Thụy quyết tâm nhất định phải gặp gia đình cô, Mia không lay chuyển được, mới nói đợi cô về nhà bàn bạc một chuyến.

Anh còn tưởng Mia không thích mình.

Mia dịu dàng nói với anh: "Em cũng rất nhớ anh."

"Chị ŧıểυ Diên ơi, em cũng rất nhớ chị, khi nào chị về ạ!" Bên kia truyền đến giọng nói non nớt đầy phấn khích của một cô bé.

Người nói là em gái của Kim Thụy, 8 tuổi, cô bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, trông cũng rất đáng yêu, đặc biệt thích gần gũi với cô. Mà Mia hiện đang là giáo viên dạy múa cuối tuần tại một trường ŧıểυ học ở Yangon, vừa hay phụ trách lớp của Kim Mẫn. Kim Mẫn thông minh lại nghe lời, còn nhỏ tuổi đã làm một cô giáo nhỏ trong lớp, ngày nào cũng lẽo đẽo theo sau ngọt ngào gọi "cô ơi, cô ơi".

Mia cũng rất thích cô bé luôn bám lấy mình này, giọng nói bất giác dịu đi, "Chị sẽ về sớm thôi, lúc về sẽ mang hộp nhạc ở trung tâm thương mại StarMart làm quà cho em nhé?"

Hai người bên kia dường như đang tranh nhau điện thoại.

"Anh chỉ biết bắt nạt em thôi!"

"Em muốn nói chuyện với chị ŧıểυ Diên!"

Kim Thụy đỏ mặt giành lại điện thoại từ tay Kim Mẫn, hai anh em chạy vòng quanh ghế sofa, tiếng loạt xoạt từ bên kia truyền đến, không ai chịu nhường ai.

Cuối cùng, cuộc chiến giành điện thoại cũng được dẹp yên bằng hai câu nói của Mia, một câu "Em rất nhớ anh", một câu "Chị cũng rất nhớ em", mỗi người một câu.

Thật không may, câu nói đó lại theo gió thổi vào tai một người khác không đúng lúc chút nào.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc