Lồng Giam Dục Vọng (Hắc Bang, H)

Chương 3: Vậy mà không đi

Trước Sau

break

Trên ghế sô pha trong phòng khách, Văn Diên đưa quần áo của Ngụy Tri Hành cho bác sĩ, rồi vào một căn phòng trống mặc chiếc váy mới do Ngụy Tri Hành cho người mang đến, cũng là màu xanh nhạt, tay dài, váy dài.

Thay đồ xong, cô một mình ngồi trong phòng khách, nhưng chờ mãi mà không thấy Cai Song đâu.

Nhìn xuống dưới, vết thương trên chân đã được băng bó, mấy vết cào trên bắp chân là do con chó ngao Tây Tạng nhảy lên vồ bị thương, nhìn lên trên, bụng dưới bị ngã xuống đất trầy xước vài chỗ, bôi thuốc xong vẫn còn đau âm ỉ.

Cơn đau nho nhỏ này bị những cảm xúc phức tạp bao trùm, nhanh chóng trở nên không đáng kể. Cô nắm chặt cốc nước, lòng dần chìm vào tĩnh lặng.

Mẹ cô đã chết như thế nào vào năm đó, mọi chuyện vẫn còn rõ mồn một trước mắt, tai ương mà cả nhà cô phải gánh chịu đều bắt nguồn từ Cai Song. Một người đàn ông vô cùng vô trách nhiệm.

Đối với cô mà nói, nơi này căn bản không phải là nhà, cô cũng sẽ không thừa nhận mình có một người cha như vậy, nhưng mà, muốn thoát khỏi tất cả những thứ này, liệu có thể không? Văn Diên đã thử rất nhiều cách, muốn vạch rõ ranh giới với Cai Song, mà nhiều năm như vậy, số lần họ gặp mặt còn chưa quá năm lần.

Vì Cai Song, cô thậm chí đã mấy lần suýt bị bắt cóc, phải chuyển từ Naypyidaw đến Yangon, sống cuộc đời nay đây mai đó, chỉ mới yên ổn được hai năm gần đây.

Dựa vào cái gì chứ? Cô không làm gì sai, nhưng lại mang trong mình dòng máu xấu, chỉ vì cô là con gái của Cai Song, nên mỗi ngày đều phải sống trong lo sợ, sống cuộc đời trốn đông giấu tây.

Những năm sau đó, Văn Diên sống vật vờ, nếu không gặp được Kim Thụy, có lẽ cô đã sớm không còn ôm hy vọng mãnh liệt để sống sót trên thế giới này.

Nhưng bây giờ thì sao? Không ai nhớ đến những năm tháng lo sợ của cô, còn Cai Song, cha của cô, bây giờ đang sống trong vinh quang, có vô số bà vợ. Những khổ đau mà mẹ con cô phải chịu đựng do ông ta ban cho, dường như chưa từng xảy ra.

Nghĩ đến đây, vai Văn Diên run lên. Khó khăn lắm mới sắp thoát được, vậy mà bây giờ, cô lại phải gặp lại ông ta. Bởi vì Cai Song đã nói, nếu cô không đến, ông ta sẽ đích thân đến tận nhà "tặng quà".

Cô biết đây không phải là lời nói đùa, nơi làm việc của Kim Thụy đã mấy lần có người đậu xe canh chừng, người của ai thì quá rõ ràng.

Chỉ tiếc là không đợi được Cai Song, ngoài cửa lại có một người bước vào. Thân hình hơi mập mạp, choàng một chiếc áo màu đỏ đắt tiền, tóc chải chuốt gọn gàng, làn da cũng được chăm sóc rất tốt, trắng trẻo sạch sẽ, trông khoảng 30 tuổi.

Vừa bước vào, ánh mắt bà ta đã nhìn thẳng vào người trên sô pha, đôi mắt ngang ngược nheo lại.

Văn Diên nghe thấy giọng nói của bà ta, sợ đến mức lập tức đứng dậy định đi, chân lúc này lại không nghe lời, bắt đầu đau trở lại. Rõ ràng đầu dây bên kia Cai Song đã trịnh trọng đảm bảo, kết quả vẫn gặp phải.

Người phụ nữ này là bà cả của Cai Song, Tim.

Cai Song đã gần năm mươi, nhưng sinh lực dồi dào, có đến bảy bà vợ bé, khắp nơi đều là chốn dịu dàng. Bà cả Tim thời trẻ vốn có tính cách đanh đá, thủ đoạn tàn độc, cùng Cai Song gây dựng sự nghiệp, tình nghĩa vẫn còn, nên Cai Song cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, không quan tâm bà ta giày vò những người tình bên ngoài thế nào, giữ mạng hay không cũng chẳng sao, dù sao phụ nữ thì không thiếu, người thông minh thì cầm chút tiền rồi biến đi, để khỏi bị một mồi lửa đốt trụi cả hang ổ.

Bao nhiêu năm qua, không ít người mang thai với Cai Song, nhưng sinh ra được thì chẳng có mấy ai, sau đó cũng đều chết cả. Còn chết như thế nào thì đã quá rõ ràng. Hơn hai mươi năm trước, Tim sinh được hai con trai, một con gái, có lẽ do tạo nghiệt quá nhiều, chúng không nghe lời, tất cả đều lén lút chơi thuốc rồi chết. Vì chúng đã chết, nên bà ta cũng không cho Cai Song giữ lại dòng dõi nào.

Văn Diên là đứa con gái ngoài ý muốn của Cai Song, sau này ông ta mới biết có sự tồn tại của cô, nếu không phải sau đó được Cai Song cho đi ở xa, Tim đã không để cô sống đến bây giờ.

Bây giờ Tim hùng hổ kéo đến, chính là vì đã nghe phong thanh, lính vũ trang ngoài cửa cũng không dám cản. Vệ sĩ đưa Văn Diên vào cũng đã sớm bị Tim đuổi đi.

Nhìn thấy gương mặt yêu diễm này của Văn Diên, bà ta thầm nghĩ thảo nào Cai Song giấu kỹ như vậy, thì ra càng lớn càng giống hệt con tiện nhân kia.

"Sao thế, thấy tao mà đến một tiếng cũng không chào à?" Tim lớn giọng, "Con mẹ vô liêm sỉ của mày chỉ dạy mày cái thứ giáo dưỡng đó thôi sao?"

Văn Diên bất giác cứng người, nghe đến hai chữ "giáo dưỡng", dù có sợ hãi đến đâu, lửa giận trong lòng Văn Diên cũng bùng lên. Cô đã gặp Tim hai lần, là năm vừa tròn 13 tuổi, Tim xông vào căn hộ của mẹ con cô, đập phá hết mọi thứ, chửi rủa họ là đồ tạp chủng, con đĩ. Mẹ ôm cô khóc, nhưng không dám phản kháng. Bởi vì trong tay những người đó có súng, chúng dí súng vào đầu mẹ con cô, cuối cùng có người gọi điện đến, họ chuyển nhà thì chuyện mới tạm lắng xuống.

Nỗi ám ảnh khi đó vẫn còn, bây giờ nhìn thấy Tim, Văn Diên cũng rất sợ, sợ những khẩu súng đó sẽ bắn nát cơ thể mình. Cô cố gắng giữ bình tĩnh: "Tôi có giáo dưỡng hay không không cần bà nói, không liên quan gì đến các người, bà là ai? Có tư cách gì để quản tôi, hơn nữa, tôi cũng chỉ đến lần này, bà không cần phải hùng hổ dọa người."

"Không liên quan?" Tim đi tới trong vài bước, túm lấy mặt cô ấn xuống sô pha, dùng sức rất mạnh, véo mấy cái đã hằn lên vết bầm, "Có cốt khí như vậy thì mày về đây làm gì? Còn đến một lần? Một lần cũng không được phép! Mày có biết tao nhìn thấy mày là thấy xui xẻo không, đồ tiện chủng."

Bà ta nhổ một bãi nước bọt: "Chơi con mẹ xong đẻ ra con con cũng là một con hồ ly tinh."

"Cút ngay!" Văn Diên xô đẩy bà ta.

Càng nhìn gương mặt này, Tim càng tức điên, không ngờ Văn Diên còn dám cãi lại, một cái tát giáng xuống, tát cho Văn Diên đầu óc choáng váng.

Đàn ông thích lăng nhăng, không quản được cái quần của mình, đàn ông có tiền có quyền thì hận không thể mọc ra bảy tám cái dươиɠ ѵậŧ, mỗi cái cắm vào một lỗ mới không thấy thiệt thòi. Cai Song thời trẻ đã quen thói phong lưu, bà ta cùng ông ta gây dựng lực lượng vũ trang, cuối cùng thì sao, cái thứ dưới háng ông ta cứ thấy kẽ hở là chui vào, Lào, Campuchia, Myanmar, Việt Nam, riêng ổ nhân tình đã có năm sáu cái, sủng ái ai thì ở bên người đó lâu một chút, đứa nhỏ nhất là đứa đẹp nhất, sinh được một tiện chủng, lúc đó ầm ĩ một trận, Cai Song còn vì chuyện này mà che chở nó rất kỹ, tát bà ta một cái. Bây giờ tiện chủng này lại nghênh ngang vác cái mặt này vào nhà. Tim nhìn thế nào cũng thấy ngứa mắt.

Mấy cái tát giáng xuống, trong miệng Văn Diên toàn là mùi máu tanh, gương mặt xinh đẹp sưng vù.

Cô thực sự vô cùng hối hận. Lửa giận trong lồng ngực bùng lên, thân hình tưởng chừng yếu đuối không xương của Văn Diên lại có thể đẩy ngã bà ta. Tim ngã một cú khó coi, lăn một vòng trên đất, giọng điệu chua ngoa hét lên: "Chết hết đi! Một lũ mù, lăn vào đây đè nó lại cho tao!"

Không có lệnh của Cai Song, đám lính vũ trang ở cửa nhìn nhau, nhưng Tim đã hét mấy tiếng, nếu bà ta đứng dậy chắc chắn sẽ cho họ một bài học.

Chỉ trong vài giây do dự, Văn Diên đã liều mạng lao về phía bà ta, vớ lấy cái đĩa sứ đựng trái cây trên bàn ném vào người bà ta. Cô rút súng trong túi ra chĩa vào Tim.

Có thể thấy, Văn Diên không giỏi bắn súng làm người khác bị thương, hoặc là còn do dự, viên đạn bắn ra, sượt qua đầu Tim, chỉ để lại một vệt máu khó nhận thấy bên tai.

Mọi người đều sững sờ. Như thể chỉ để dọa suông, Văn Diên điên cuồng cầm những thứ trên bàn ném tới tấp.

Tiếng loảng xoảng vang lên hỗn loạn, xen lẫn tiếng chửi rủa và tiếng hét "Cút đi" vỡ vụn trong phẫn nộ của cô, mảnh vỡ văng tung tóe khắp sàn, Văn Diên run rẩy, nhìn Tim đang ôm cái đầu chảy máu, bất giác hoảng loạn. Cô lùi lại định chạy, lúc này đám lính vũ trang đứng xem kịch mới bắt đầu hành động, họ túm lấy tay cô, đè cô xuống và tước khẩu súng.

"Chạy đi, sao không chạy nữa? Con ŧıểυ tiện chủng!" Tim đứng dậy, túm tóc cô lôi ra khoảng đất trống ngoài nhà, xé toạc quần áo của cô trước mặt mọi người, nhục nhã cô một cách trắng trợn.

Thật không ngờ, con ŧıểυ tiện chủng này lại dám nổ súng bắn bà ta.

Càng nhìn gương mặt này, Tim càng tức điên, một gương mặt chuyên đi quyến rũ đàn ông, Cai Song thấy không chừng sẽ ngứa ngáy hạ bộ. Con người ông ta vốn thối nát, làm chuyện gì cũng không lạ, kể cả loạn luân. Bà ta nhận lấy khăn giấy từ người bên cạnh đưa cho để lau đầu, ánh mắt hung tợn trừng cô, tay càng dùng sức giật tóc, hận không thể lột cả da đầu cô ra.

"Mày dám đánh tao, nổ súng vào tao, ngay cả tôn trọng người lớn cũng không học được đúng không? Chút quy tắc này cũng không biết, để tao dạy cho mày." Tim nói xong, nhận lấy dao, đưa tay lên định rạch vào mặt cô.

Văn Diên đau đến không nói nên lời, bị túm tóc, mặt ngửa lên trời, đối diện với ánh mặt trời chói chang, khi thấy con dao kia hạ xuống, cô đã liều mạng dùng móng tay cào vào mắt Tim.

"Cút ngay! Cút ngay!" Cô tức giận, "Tại sao các người không chịu buông tha cho tôi!"

Tim hét lên một tiếng thảm thiết, chẳng nghe lọt tai bất cứ lời nào, ôm đôi mắt đang chảy máu ngã về phía sau: "Mày dám cào tao, mày lại dám cào tao, con khốn, giữ chặt nó lại cho tao! Dùng dao rạch nát mặt nó! Lột da nó ra, nhanh lên!"

Tim hét xong, được người dìu lên lầu một của căn nhà gỗ để băng bó vết thương. Trước khi đi, bà ta còn hung hăng cảnh cáo, phải lột da cho sạch sẽ, bà ta quay lại sẽ kiểm tra.

Mấy người lôi cô đi, rút dao từ sau hông ra chùi vào vạt áo, huơ huơ trước mặt cô, nghĩ xem nên xuống dao thế nào để lột da cho sạch. Có lẽ vì thấy gương mặt này mà có chút động lòng, một tên nuốt nước bọt rồi sờ mặt cô: "Cũng không thể trách bọn này, bọn này xuống dao nhanh một chút, cô sẽ bớt đau khổ hơn."

Tiếc là thời gian được giao quá ngắn, nếu dài hơn một chút, lôi được vào trong nhà, mấy tên bọn họ còn có thể "vui vẻ" một phen.

"Đừng! Đừng mà——!" Văn Diên hối hận vì đã quay về, cô không nên quay về, cho dù có thẳng thắn với Kim Thụy thì đã sao? Cho dù Cai Song đích thân tìm tới cửa thì đã sao? Cô đâu đến nỗi phải chịu cảnh này. Bây giờ, cô không thoát ra được nữa rồi.

Lũ người này vốn không phải người, là súc sinh!

Mí mắt run lên kịch liệt, cô sợ hãi, cô tuyệt vọng, tiếng kêu thét trong cổ họng ngày một lớn hơn.

Ánh sáng trắng loá từ mũi dao bổ xuống, Văn Diên bất lực nhắm mắt lại.

Một giọng nói trầm thấp dễ nghe truyền đến, không lớn, nhưng trong tai Văn Diên lại như âm thanh cứu mạng.

"Đây là đang làm gì vậy?"

Người đó đến gần, trong tầm nhìn nhòe đi vì nước mắt, Văn Diên thấy bóng hình anh trùng với người đàn ông cô vừa gặp. Nước mắt lã chã rơi, cô cuối cùng cũng nhìn rõ, thật sự là anh.

Anh ấy vậy mà vẫn chưa đi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc