Trình Thư Ngọc: “…”
Trình Thư Ngọc quan sát kỹ lưỡng cô, đây là lần đầu tiên trong ấn tượng anh ta thấy rõ gương mặt cô.
Trước kia anh ta biết cô gái này lớn lên trông cũng xinh đẹp, nhưng bởi vì cô luôn cúi đầu, còn anh ta cũng không quá để ý nên ấn tượng về cô gái này vẫn luôn rất mơ hồ.
Hiện giờ thoải mái hào phóng lộ ra gương mặt, dáng vẻ cao cao tại thượng và mặt mày xinh đẹp lập tức để lại ấn tượng sâu trong lòng anh ta.
Rất xinh đẹp, làn da trắng nõn tinh tế, tựa như được hình thành từ pho mát, đôi mắt rất lớn, đuôi mắt lại hơi xếch, mang lại cảm giác hơi xấu xa.
Trình Thư Ngọc yên lặng cúi đầu, chuyển tầm mắt.
Lúc ngẩng đầu lên, anh ta đã khôi phục sự tức giận: “Cô tốt nhất đừng có lừa tôi…”
Còn chưa nói xong, Hà Phiến Huỳnh đã khoan thai đáp lại: “Tôi cùng lắm cũng chỉ quay lại dáng vẻ chạy hộc máu tới đây của anh đăng lên vòng bạn bè thôi, cả mấy lời anh vừa nói đấy, hy vọng anh sẽ không bị lốp xe dự phòng với anh em mình cười nhạo ha.”
Nói rồi cô liếc mắt nhìn anh ta, di động được giơ lên.
“Hay là phát sóng trực tiếp luôn đi, mời Trình công tử đây nói với các em gái mưa về mấy chuyện... như là cô gái được anh cất giấu ở tiểu khu Phúc Uyển chẳng hạn?”
Trình Thư Ngọc: “…”
Ánh mắt Trình Thư Ngọc tối lại.
Hà Phiến Huỳnh cười lạnh trong lòng, dám làm không dám nhận, đúng là thứ rác rưởi!
Bởi vì biết đại khái cốt truyện của quyển sách này, Hà Phiến Huỳnh đương nhiên cũng biết một ít truyện trước khi nam nữ chính tiến vào giai đoạn chính của quyển sách.
Ví dụ như nam chính khi còn trẻ rất thích chơi trò mập mờ, ra ngoài âm thầm nhận một cô em yếu đuối làm em gái, cung cấp cho cô ấy chỗ ở hơn nữa còn thường xuyên đi đi về về.
Mà có mấy lần anh ta cùng với em gái ấy đi ra ngoài bị nguyên chủ bắt gặp, nguyên chủ đương nhiên không quay lén lại, nhưng con người mà, lúc chột dạ, bị người ta dọa một cái, thì sẽ mắc lừa ngay.
Vị Trình công tử này tuy cũng đã hai mươi mấy, nhưng người nhà quản lý anh ta cực nghiêm, cho nên một khi việc này bị lộ ra, về đến nhà không ăn ba thì cũng phải bốn lượt giáo huấn.
Về phần nữ chính Lục Tiểu Tiểu, khi biết được chuyện này cô ta đương nhiên cũng sẽ tìm anh ta kiếm chuyện.
Quả nhiên, sắc mặt Trình Thư Ngọc càng thêm khó coi.
Anh ta tiến tới cướp lấy điện thoại của Hà Phiến Huỳnh, vừa ngơ ngác nhìn cô hồi lâu, tựa như thật sự không rõ tại sao người trước mắt lại trở nên khó chơi như vậy.
Qua một lúc lâu, anh ta mới lại ra vẻ nhẹ nhàng, cười một tiếng, trong giọng nói mang theo sự tức giận: “Cô thích tôi đến vậy sao? Nên mới cố tình thu hút sự chú ý của tôi?”
Hà Phiến Huỳnh cũng cười, ngữ khí ngả ngớn học theo anh ta: “Anh thích tôi đến vậy sao? Nên mới cố tình khiến tôi chú ý đến thế?”
Bên cạnh, Lục Tiểu Tiểu vừa mới tỉnh lại nghe thấy lời này, lại “A” một tiếng ngất xỉu.
Nếu không phải Lục Khang và Dương Mộng Cầm e ngại gia thế của Trình Thư Ngọc, bọn họ đã không để yên chuyện này rồi.
Trình Thư Ngọc đứng đó trợn mắt, biểu tình rõ ràng như đang nhớ tới bản thân trước đây đã "quấy rầy" Hà Phiến Huỳnh ra sao.
Trước đây, rõ ràng đều là anh ta nắm quyền chủ động, tại sao hôm nay lại đảo ngược?
Tại sao hôm nay anh ta giống như biến thành tên hề bị nhìn thấu còn không tự biết?
Chẳng lẽ, giống như cô ta nói trước đó, cô ta không phải là cô ta nữa?
Không, không, sao có thể!
Đúng rồi, nếu Hà Phiến Huỳnh biết anh ta cố ý trêu chọc cô, nếu Hà Phiến Huỳnh không phải thật sự bị anh ta quyến rũ, vậy sao cô còn nhảy xuống hồ?
Cô rõ ràng đang giả vờ, nhất định là đang giả vờ!
Trình Thư Ngọc lại nhìn về phía Hà Phiến Huỳnh, hy vọng có thể tìm được vẻ vâng vâng dạ dạ không dám kháng cự, tự ti thấp kém từ ánh mắt xinh đẹp.
Nhưng anh ta không thể ngờ tới, dáng vẻ vâng vâng dạ dạ không thấy đâu, nhưng khí chất sắc bén, kiêu ngạo từ xương lại có một đống, cuối cùng lại biến thành chính anh ta bị nhìn đến mức chóp mũi toát ra mồ hôi lạnh.
Anh ta âm thầm ổn định tâm thần, hung hăng trừng mắt nhìn Hà Phiến Huỳnh: “Cô chờ đó!”
Nói xong thì sốt ruột hoảng hốt đuổi theo Lục Tiểu Tiểu được các y tá vây quanh đẩy đi cấp cứu.
Phòng bệnh cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Hà Phiến Huỳnh một lần nữa dựa vào đầu giường, lấy điện thoại của nguyên chủ ta soi, bắt đầu đánh giá vẻ bề ngoài của cô ấy.
Không tồi, môi hồng răng trắng tóc đen, không kém diện mạo lúc trước của cô bao nhiêu.
Càng làm cho cô vừa lòng hơn là, cô gái này có gương mặt mặt hơi nhọn, thuộc về kiểu sắc sảo, không giống như diện mạo mềm yếu như nước lã canh suông của Lục Tiểu Tiểu.
Khuôn mặt dáng người đều phù hợp với thẩm mỹ của cô, nếu đã vậy, cô đành gánh vác vận mệnh của cô gái này thôi.
Dù sao thì nếu cô không tới, tình tiếp tiếp theo, cô gái này cũng sẽ bị bức đến hoàn toàn hắc hóa, sau khi hoàn thành nhiệm vụ xúc tiến tình cảm nam nữ thì chết thảm đầu đường.