Đáng giận nhất là, lúc chết còn không xu dính túi, đến tất cũng rách thủng lỗ chỗ.
Hừ! Chỉ có điểm này là cô không thể nhẫn nổi. Nghèo là tội nặng nhất!
Hà Phiến Huỳnh vừa định đứng dậy thì chợt thấy một người xông vào.
Là Dương Mộng Cầm.
Hiện tại sắc mặt bà ta tiều tụy, trong mắt tất cả đều là tức giận.
Bà ta tỏ ra dáng vẻ đau lòng vô cùng, đứng trước mặt Hà Phiến Huỳnh.
“Tại sao cô cố tình gây chuyện như vậy! Cô là con gái ruột của tôi sao lạ không học được tí tính tình nào của tôi hả! Nếu Tiểu Tiểu có bất trắc gì tôi sẽ không để yên cho cô đâu!”
Hà Phiến Huỳnh trợn mắt trong lòng, sao mấy người này nói đi nói lại chỉ có mỗi câu này thế? Vốn từ ngữ hạn hẹp thì cần gia tăng nha!
Dáng vẻ không sao cả của cô rơi vào mắt Dương Mộng Cầm lập tức khiến lửa giận của bà ta hoá cơn sóng thần.
Dương Mộng Cầm nổi điên, buột miệng thốt ra lời ác độc.
“Tiểu Tiểu thích cô như thế, còn nói cô giống hoa hồng hoang dã, cô nhìn cô xem, ngoại trừ hoang dã, có chỗ nào giống hoa hồng không!”
Bà ta càng nói càng kích động, cuối cùng gần như là hét lên: “Sao cô lại không có giáo dưỡng như thế chứ!”
Không có giáo dưỡng?
Hà Phiến Huỳnh cười.
Cô dựa lên đầu giường, giống như đang nói “hôm nay thời tiết rất đẹp”.
“Về chuyện này, bà nói vậy là đổ oan cho tôi đấy.”
“Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh ra loài biết đào động, nhà bà gien tốt quá nên đến Khổng Tử cũng không dạy bảo nổi.”
Ý của cô là: tôi là do mấy người sinh ra, tôi không có giáo dục, là bởi vì gien mấy người không tốt, khiến tôi trời sinh đã là kẻ hư hỏng, đến thánh nhân cũng không uốn nắn nổi đấy.
Nhưng ý của Dương Mộng Cầm rõ ràng là mắng Hà Phiến Huỳnh ngang bướng hồ đồ mà!
Không ngờ cô còn dám thay đổi khái niệm! Dám nói gien nhà bọn họ không tốt!
Dương Mộng Cầm tức giận run rẩy.
Bà ta không làm sao hiểu được, một đứa ban đầu ăn nói vụng về, bị người ta nhục mạ cũng chẳng dáng lên tiếng kháng cự sao giờ lại dẻo mồm dẻo miệng như vậy.
Bà ta ngơ ngác nhìn Hà Phiến Huỳnh, môi run run hơi hé, lại phát hiện bản thân chẳng thể nói nổi một câu phản bác.
Phản bác thế nào đây?
Hà Phiến Huỳnh đúng là do bọn họ sinh ra, bọn họ cũng chưa từng dạy dỗ cô, thì lấy đâu ra lập trường nói cô không có giáo dục?
Khoảng hơn một phút, Dương Mộng Cầm không thể thốt lên một tiếng, chỉ có môi và thân thể không ngừng run rẩy.
Hà Phiến Huỳnh thấy đã chọc tức bà ta đến mức này, bỗng nhiên cười.
“Bà Dương, như này đi, nếu mấy người cảm thấy không có đứa con gái không thể nối dõi tông đường này cũng không sao cả, tôi cũng không thích gần gũi với ba mẹ cùng chung huyết thống, không bằng mấy ngươi thả tôi đi?”
Lúc này, Lục Khang dàn xếp xong chỗ Lục Tiểu Tiểu, trở về chuẩn bị tìm Hà Phiến Huỳnh xả giận, vừa nghe đến lời này, ông ta đi vào, thoáng nghi ngờ nhìn chằm chằm Hà Phiến Huỳnh: “Cô lại lên cơn thần kinh gì đấy!”
Dương Mộng Cầm đứng cạnh ông ta, cũng nói: “Đừng có nói vớ vẩn, sao cô có thể từ bỏ, rời khỏi gia đình này được?”
Hà Phiến Huỳnh cầm điện thoại trong tay nhẹ nhàng xoay: “Vậy xem như tôi chưa nói đi.”
Dương Mộng Cầm đảo mắt, lập tức nói: “Cô thật sự đồng ý cách xa Tiểu Tiểu?”
Hà Phiến Huỳnh: “Không muốn, vất vả lắm mới quay trở lại hào môn, sao tôi lại đồng ý được chứ?”
Dương Mộng Cầm dậm giày cao gót lên mặt đất, tức giận đến mức chảy cả nước mắt sinh lý.
Lục Khang không hổ là người làm ăn, tốt xấu ông ta vẫn nhìn ra sự chế nhạo trong mắt Hà Phiến Huỳnh.
Ông ta đến gần cô, hơi hơi cong eo, vẻ mặt ôn hoà nhìn Hà Phiến Huỳnh.
“Chỉ cần co có thể dọn ra khỏi nhà, ba sẽ cho con rất nhiều tiền.”
Hà Phiến Huỳnh ra vẻ vô tội nói: “Rất nhiều là nhiều bao nhiêu?”
Lục khang: “100 vạn con thấy đã được chưa, 100 vạn ở chỗ núi sâu rừng già của con thì đến mười đời vẫn chưa tiêu hết đâu.”
Hà Phiến Huỳnh ngửa đầu thở dài: “Con vẫn lưu luyến ba mẹ anh chị em thôi.”
Mắt Lục Khang hiện ra vẻ khinh thường: “Hai trăm vạn.”
Hà Phiến Oánh: “Con nhớ rõ nhà mình các thứ gia sản linh tinh vụn vặt tính qua cũng giá có mấy trăm triệu? Ba thân yêu của con, ba cảm thấy từng ấy tiền có phù hợp không?”
Một tiếng “ba thân yêu của con” khiến Dương Mộng Cầm đứng một bên da đầu tê dại.
Trong đầu bà ta hiện lên hình ảnh bà ta và con gái Lục Tiểu Tiểu ở bên nhau suốt bao năm.
Từ lúc bà ta mất 24 giờ mổ trong phòng bệnh, mới sinh hạ được con gái, sau đó không biết con bị người ta thay đổi lúc nào. Vậy là bà ta cứ vậy xem Lục Tiểu Tiểu trở thành thứ quý giá hơn cả sinh mạng mình.
Phu nhân nhà giàu khác đều giao cho bảo mẫu trông con, bế con, cùng lắm thì hứng thú bế được chốc lát. Còn bà ta thì đối xử với Lục Tiểu Tiểu 23 năm như một, chuyện gì cũng muốn đích thân làm lấy.