Bây giờ cô đang ở trong một phòng bệnh không lớn, ngồi trên giường bệnh trắng tinh.
Người bị đánh là một người tầm bốn năm chục tuổi, tây trang ngay ngắn, giờ vẫn còn đang ôm mặt không tin nổi.
Đứng phía sau ông ta, ở cửa phòng, một cô gái trẻ tuổi yếu đuối được một người phụ nữ dịu dàng như nước nâng niu yêu chiều ôm vào ngực.
Hai người đều trợn tròn mắt, dáng vẻ ngây ra như phỗng.
Hà Phiến Huỳnh nhanh chóng nhận ra bọn họ ai là ai.
Vị bị cô phản tát chính là ba ruột của nguyên chủ, Lục Khang.
Còn vị “dịu dàng như nước” ở cửa là vợ ông ta, mẹ ruột của nguyên chủ - Dương Mộng Cầm.
Một thân váy trắng như không xương cốt, dáng vẻ sen trắng không hiểu sự đời đương nhiên là nữ chính, nhân vật nhận mọi yêu chiều - thiên kim giả Lục Tiểu Tiểu, người năm đó bị bảo mẫu nhà họ Lục tráo đổi tới đây.
Lục Tiểu Tiểu lúc này đang nước mắt lưng tròng, vẻ mặt khó tin nhìn cô, cô ta ôm Dương Mộng Cầm, môi mấp máy, cuối cùng mới nặn ra được mấy chữ: “Mẹ, chị, sao chị có thể làm vậy được!”
Hà Phiến Huỳnh nhìn cô ta, trong lòng cười nhạo một tiếng.
Giỏi thật, chiếm lấy cuộc sống giàu có của người khác hơn hai mươi năm, giờ còn đúng lý hợp tình ôm ba mẹ người ta mà ra vẻ.
Trước khi Hà Phiến Huỳnh xuyên tới cũng là tiểu thư hào môn, trong nhà từ trên xuống dưới đều yêu chiều cô không giới hạn.
Nhưng có thể là do gia phong ảnh hưởng, cô là người hiểu lý lẽ, thuộc về loại theo chính nghĩa, ghét nhất là mấy kiểu trà xanh, huống hồ trà xanh còn chẳng có bao nhiêu trí thông minh thế này.
Cho nên sau khi đánh người, cô chẳng những không cảm thấy có gì không ổn, trái lại còn hỏi thẳng: “Hai người chính là bậc cha mẹ mà tôi 23 năm chưa từng gặp phải không?”
Một câu hỏi ẩn dao giấu kiếm.
Lục Khang vốn đang định nổi giận tát cô một cái, không nghĩ tới cô con gái luôn vâng vâng dạ dạ lại cho ông ta một cái tát.
Ông ta thật sự cảm thấy giật mình.
Còn chưa khôi phục phản ứng, lại nghe Hà Phiến Huỳnh hỏi như vậy, ông ta không hiểu tại sao nội tâm đột nhiên lặng xuống, cũng không nhận thấy câu hỏi này có gì kỳ quái.
Ông ta chỉ nghĩ, đúng vậy, 23 năm, bọn họ không hề nuôi dưỡng cô, giờ lại đòi tới dạy dỗ cô.
Lục Khang vốn định tiếp tục giáo huấn Hà Phiến Huỳnh, nhưng lại bị một câu nói âm dương quái khí ngăn lại, tay thế nào cũng không giơ lên nổi.
Ông ta thấy hơi xấu hổ buông tay trên mặt xuống, nghiến chặt răng.
Hà Phiến Huỳnh thấy vậy, trong lòng cười lạnh: “Đúng là kẻ đê tiện, không đánh thì lại muốn lấn tới.”
Nhưng lúc này, Dương Mộng Cầm cuối cuộc phản ứng lại, bà ta nhăn mày, buông Lục Tiểu Tiểu ra, nổi giận đùng đùng đi tới mép giường.
Dương Mộng Cầm vẻ mặt ghét bỏ vươn một ngón tay, dùng phần móng tay sắc nhọn chỉ thẳng tắp vào cô.
“Cô còn dám đánh người! Sao cô lại thô lỗ vậy hả!”
Lục Tiểu Tiểu vẫn là vẻ mặt không thể tin nổi.
Cô ta thậm chí còn che miệng: “Chị, sao chị sao lại đánh ba, sao chị lại bất hiếu như thế!”
Hà Phiến Huỳnh xoa đầu mình.
Sợi tóc của nguyên chủ khá mềm mại, chẳng qua hơi khô, cô đưa tay rồi cuốn tóc lại.
Đợi có thời gian cô nhất định phải dưỡng lại, cô không chịu được khi nhìn bản thân luộm thuộm.
Ngón tay đưa đến phần đuôi tóc, thuận tay cuốn vài cái.
Cô nhìn về phía Lục Tiểu Tiểu, đầu mày hơi nâng nhẹ: “Cô là ai? Tôi và ba ruột nói chuyện, nào đến lượt cô xen vào?”
Nói xong cô mỉm cười, nụ cười lại mang theo sự chế nhạo khôn cùng: “Sao vẫn chưa trở về nhà mình đi? Hay là ba mẹ cô mặc kệ cô rồi?”
Lục Tiểu Tiểu nhận hết nuông chiều có bao giờ bị hỏi như vậy đâu? Thân thể cô ta cứng đờ, ngay sau đó bắt đầu sụt sịt.
“Chị...”
Thấy cô ta uất ức, tâm trạng Hà Phiến Huỳnh cũng thoải mái hơn chút.
Con người cô, lúc thoải mái thì sẽ rất lương thiện.
Vì thế lấy việc giúp người làm niềm vui, cô cầm lấy chiếc di động trên tủ đầu giường gọi video cho nam chính Trình Thư Ngọc.
Trong video, Trình Thư Ngọc ngồi trong không gian tối, xung quanh còn có vài tiếng la hét.
“Anh Ngọc, đến anh đó! Tốc chiến tốc thắng, thua thì phải uống rượu Tiểu Mỹ rót!”
Hà Phiến Huỳnh đã thấy trường hợp này nhiều rồi.
Cô luôn khinh thường đám người lắm tiền phóng túng chạy đến hộp đêm chà đạp người phục vụ.
Không có phẩm giá, thời buổi này đúng là ai cũng thành nam chính được, chậc.
Mà lúc này, gương mặt Trình Thư Ngọc lộ ra vẻ kinh ngạc: “Huỳnh Huỳnh, em tỉnh rồi à?”
Hà Phiến Oánh cười: “Còn không phải sao, khiến anh thất vọng rồi.”
Bên kia, nam chính mang theo nụ cười ác liệt, năm ngón tay thon dài thu lại, cầm bài trong tay lên.
“Huỳnh Huỳnh, em nói như vậy là sao chứ, rõ ràng là chính em làm ra những chuyện như thế với em gái mình, sao giờ lại nói như thể là anh hại em vậy?”
Hà Phiến Huỳnh không có tâm tình nói bậy bạ với anh ta, cô nói thẳng: “Trình Thư Ngọc, tôi chưa bao giờ thừa nhận những chuyện đó, trong vòng 30 phút anh phải tới đây nói ra hết tất cả những chuyện anh đã làm với tôi, nếu không tôi sẽ công khai chuyện anh nuôi phụ nữ bên ngoài.”
Hai mươi phút sau, Trình Thư Ngọc vội vã chạy tới.
Sau một hồi giải thích, biểu tình trên mặt mấy người nhà họ Lục thật sự rất xuất sắc.
Lục Tiểu Tiểu té xỉu trên mặt đất, mấy y tá sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh ròng ròng như lâm đại địch.
Trình Thư Ngọc đi đỡ Lục Tiểu Tiểu thì bị Lục Khang trừng mắt, thế là sau đó anh ta bèn tức giận đùng đùng nhìn về phía cô.
“Hà Phiến Huỳnh, cô rốt cuộc đã biết chuyện gì? Còn không mau giao bằng chứng ra đây, bằng không tôi sẽ khiến cô có hối hận cũng không kịp! Cô hẳn là biết tôi nói được làm được.”
Hà Phiến Huỳnh vừa cuốn tóc chơi, vừa giơ điện thoại lên vẫy vẫy.
“Ngại quá, tôi lừa anh thôi, anh nói xem anh cứ gấp gáp chạy tới như vậy làm cái gì.”
Trình Thư Ngọc khó tin nhìn về phía cô: “Cô, sao cô như biến thành người khác như vậy được…”
Hà Phiến Huỳnh: “Chuyện này thì có gì mà kinh ngạc, kẻ ác đều có kẻ ác trị, nói không chừng lúc tôi chết rồi, trời cao sẽ giáng một người khác xuống thu phục anh đấy!”