Đắn đo một hồi, ông chủ nghiến răng, bảo nhân viên: "Thôi đi, nghỉ một tiếng, đúng một giờ chiều mình làm lại."
Kéo cửa xuống rồi, ông chủ đau lòng nhìn các hàng quán bên cạnh buôn bán tấp nập, trong bụng không khỏi hối hận. Mở cửa thì chỉ có kiếm thêm, làm gì có chuyện tổn thất, đóng cửa thế này mới thật là tổn thất.
Chao ôi, mình đúng là càng sống càng thụt lùi.
Đang miên man nghĩ ngợi thì đường ống nước ven đường đột nhiên vỡ toang, một dòng nước bùn khổng lồ lập tức phụt thẳng vào các cửa hàng bên đường.
Quán trà sữa của ông nhờ đóng cửa mà may mắn thoát nạn, còn siêu thị tiện lợi kế bên thì chịu trận. Kệ hàng thuốc lá và rượu ngay cửa bị dòng nước xối thẳng vào. Dù ông chủ siêu thị phản ứng nhanh, vội vàng sập cửa cuốn nhưng nước trong quán vẫn ngập đến mắt cá chân, gần một nửa hàng hóa bị nước bùn làm cho hư hỏng.
Vì là nước bùn nên những thứ bị ướt coi như bỏ đi, thiệt hại ít nhất cũng hơn chục vạn.
Ông chủ quán trà sữa đứng gần đó không kịp né, bị nước bắn cho ướt như chuột lột, nhưng chẳng những không bực tức mà còn cười toe toét, đến nỗi trên kẽ răng còn dính cả hạt cát li ti.
Quán của ông ở ngay gần nhất, nếu không đóng cửa, đồ đạc thiết bị bên trong chắc chắn sẽ ngập trong bùn đất. Thiết bị dù có thể khử trùng sạch sẽ, e rằng khách hàng cũng chẳng dám ghé lại trong một thời gian ngắn.
Cô gái ngày hôm qua quả thật đã giúp ông tránh được một khoản tổn thất không hề nhỏ.
Buổi tối, Tô Nhiên với một trăm tệ tiền lớn trong túi, lại trèo lên cành cây ngủ.
Ngủ dậy, cô lại đi tìm của ngon vật lạ để lấp đầy chiếc bụng đói. Không biết tính toán chi tiêu, cô chỉ sống sung sướng được hai ngày, rồi lại trở về kiếp ăn mày.
Trước một quán bánh bao.
Nhìn chằm chằm những chiếc bánh bao nóng hổi, khói bốc nghi ngút, Tô Nhiên đói đến hoa mắt chóng mặt. Sống mũi cô bất giác cay cay, vành mắt cũng đỏ hoe. Đã lâu lắm rồi cô chưa phải trải qua cảm giác bụng đói cồn cào đến thế.
Cô hít hít mũi, thơm quá đi mất!
Nhìn ông lão bên cạnh ăn kìa, cắn một miếng mà nước sốt tứa ra, trông ngon mắt ghê.
Tô Nhiên xoa xoa cái bụng đang kêu ùng ục, thở dài một hơi rồi quay người định rời đi.
"Cô bé ơi, mua bánh bao không con?" Bà chủ thấy Tô Nhiên sắp đi liền gọi lại.
Tô Nhiên mím môi, có chút ngượng ngùng: "Dạ, cháu không có tiền ạ."
"Không sao, dì mời cháu ăn."
Bà chủ là người tốt bụng, thấy Tô Nhiên cứ nhìn chằm chằm hồi lâu, ánh mắt gần như tóe lửa, đoán chừng cô bé đói lả nên mới vội gọi lại.
Bà nhanh tay gói mấy cái bánh bao nóng hổi đưa cho cô.
Mắt Tô Nhiên sáng rỡ, cô liếm môi, do dự một chút rồi cũng nhận lấy.
Cô cầm bánh, cắn một miếng thật to, nói không rõ tiếng: "Cháu cảm ơn dì ạ!"
Bà chủ thấy cô ăn ngấu nghiến, tủm tỉm cười: "Ăn từ từ thôi cháu, cứ ăn cho no đi."
"Dì ơi, cảm ơn dì." Tô Nhiên cảm kích nhìn bà chủ rồi lại tiếp tục ăn: "Chao ôi, bánh bao ngon thật!"
Buổi tối ít khách, bà chủ bèn ngồi xuống trò chuyện với cô: "Dì thấy cháu tuổi còn nhỏ, chắc là ra ngoài làm thuê phải không? Gặp chút khó khăn cũng không sao, rồi sẽ qua cả thôi. Dì có đứa con gái cũng trạc tuổi cháu, cũng đi làm xa. Haiz, không biết nó sống thế nào nữa. Thấy cháu dì lại nhớ nó, chỉ mong lúc nó gặp khó khăn cũng có người ra tay giúp đỡ."
Tô Nhiên húp một ngụm cháo lớn, dạ dày lập tức ấm lên, cảm giác như được sống lại.
"Thưa dì, xét theo tướng mặt thì dì có thế Ngũ Nhạc triều củng, mặt to tròn đầy đặn, đầu mũi có thịt, cánh mũi thu vào. Dì vừa có thể tự mình kiếm tiền, vừa có thể trợ giúp chồng, vượng phu ích tử, không bệnh không tai, là người có phúc khí lớn."
Bà chủ bị cô chọc cho bật cười: "Cô nhóc này, cháu chê dì mặt to phải không? Nói cứ như thật ấy, còn biết xem bói nữa cơ à?"
Tô Nhiên gật đầu: "Vâng ạ, xem tướng bói quẻ cháu đều biết cả. Mặt to là phúc, mặt tròn bảy phần tài, không giàu sang cũng giữ được của, người khác muốn còn không có đâu ạ."
Ông cụ ăn bánh bao bên cạnh không nhìn nổi nữa, lên tiếng: "Ối chà, cô bé này, trông cũng xinh xắn mà sao lại đi lừa người thế hả?"
"Ông ơi, cháu lừa người lúc nào ạ?"
"Một con bé như cháu thì biết xem cái gì, còn nói không phải lừa người à?"