Tính hiếu thắng của Tô Nhiên trỗi dậy: "Cháu nói cháu biết thì tự nhiên là biết. Cháu là đệ tử đắc ý nhất của sư phụ cháu đấy."
"Sao tôi không tin chút nào nhỉ, sư phụ cháu có mấy đệ tử?"
"Kệ là mấy người, dù sao cháu cũng là người giỏi nhất."
Ông cụ bị cô làm cho bật cười: "Haha, cô nhóc này cũng vui tính phết."
Hút một ngụm cháo ngô sột soạt, ông cụ quay sang nói với bà chủ: "Cô em à, cứ để nó xem đi. Nếu nó nói đúng, tiền bánh bao tôi trả thay cho. Nếu nói sai, cô nhóc gọi tôi hai tiếng ‘ông nội’, thế nào?"
Tô Nhiên bĩu môi, tỏ vẻ chẳng thèm, rồi đồng ý: "Được, một lời đã định."
Bà chủ tủm tỉm nhìn hai người đang hăng máu, bụng bảo dạ cô bé này có thua cũng chẳng mất gì: "Được, vậy cháu xem giúp dì đi."
Tô Nhiên cẩn thận quan sát tướng mạo của bà chủ rồi nói: "Thưa dì, vợ chồng dì ân ái mặn nồng, trong mệnh có một trai một gái. Con trai vẫn đang đi học, con gái làm việc ở hướng Đông Nam, cách đây khoảng một trăm dặm. Vận sự nghiệp của chị ấy rất tốt, có lẽ cũng là cấp lãnh đạo rồi."
Bà chủ kinh ngạc trước những lời của Tô Nhiên. Vốn chỉ coi đây là một trò đùa, không ngờ cô bé lại nói đúng vanh vách. Vợ chồng bà hai mươi năm nay vẫn mặn nồng như thuở ban đầu, chưa từng to tiếng lần nào. Con trai đang học năm hai đại học trong thành phố, con gái sau khi tốt nghiệp thì đến Giang Thành ở phía Đông Nam làm việc, hiện là trưởng phòng, dưới trướng cũng quản lý không ít người.
Không ngờ cô bé này cũng có chút bản lĩnh thật, trong lòng bà chủ đã tin thêm vài phần, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn.
"Cô bé, cháu nói đúng hết thật rồi. Con gái dì đúng là đang làm việc ở Giang Thành hướng Đông Nam, là một lãnh đạo nhỏ."
Ông cụ bĩu môi, rõ ràng không tin, miệng vẫn cố cãi: "Chắc là đoán mò thôi."
Tô Nhiên nói tiếp: "Tướng mặt của dì phúc thọ song toàn, cơm áo không phải lo. Chỉ là cung Tử Nữ bên phải của dì hơi ảm đạm, e rằng con gái dì gần đây có một kiếp nạn. Nếu qua được kiếp này thì mọi chuyện sẽ thuận buồm xuôi gió, còn không thì tính mạng khó giữ."
"Cái gì?" Bà chủ vừa nghe con gái gặp chuyện liền đứng ngồi không yên, "vụt" một tiếng đứng dậy, lo lắng hỏi: "Còn tính mạng khó giữ nữa sao?"
"Cô nhóc này, nói bậy bạ gì thế," ông cụ bị bà chủ dọa cho giật mình, vội an ủi: "Cô em đừng nghe nó, nó dọa cô đấy."
Bà chủ cũng dần bình tĩnh lại, ngồi xuống: "Cô bé, vậy cháu nói kỹ hơn xem, con gái dì gặp kiếp nạn gì, làm sao để hóa giải?"
"Dì cho cháu biết ngày tháng năm sinh của chị ấy, cháu xem giúp cho."
"Được." Bà chủ nhanh chóng đọc một dãy số.
Tô Nhiên nhẩm tính một lát rồi nói từng câu từng chữ: "Bạn trai hiện tại của con gái dì chính là kiếp nạn của cô ấy. Đó là một kẻ xấu, đang rắp tâm mưu tính con gái dì."
Bà chủ nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, bật cười. Con gái mình làm gì có bạn trai, xem ra cô bé này chắc chỉ là mèo mù vớ phải cá rán, đoán bừa trúng một chút thôi.
"Cô bé, cháu nói không đúng rồi, con gái dì chưa có bạn trai đâu."
"Đấy thấy chưa, thấy chưa, tôi đã bảo là cô lừa người mà." Lưng ông cụ cũng thẳng lên một chút, vẻ mặt có phần đắc ý.
Tô Nhiên thong thả nói: "Cháu tính tuyệt đối không sai được, có lẽ là chị ấy chưa nói cho dì biết thôi."
Lưng ông cụ lại cong xuống: "Ôi chao, cũng có khả năng này đấy. Cô em, hay là cô gọi điện hỏi thử xem."
Bà chủ suy nghĩ một lát, chuyện này đúng là khó nói, biết đâu con bé kia giấu mình thật thì sao. Bà liền nói: "Được, để dì hỏi xem."
Nói rồi bà lấy điện thoại ra, bấm số của con gái.
Điện thoại đổ chuông hai tiếng, Lý Uyển, con gái bà chủ, nhanh chóng bắt máy: "A lô, mẹ à, sao giờ này mẹ lại gọi cho con, có chuyện gì không ạ?"
Bà chủ bật loa ngoài: "Mẹ thì có chuyện gì được chứ, là mẹ nhớ con thôi. Mà này, có phải con có chuyện gì giấu mẹ không?"
"Mẹ nói gì thế, con thì có chuyện gì giấu mẹ được chứ." Giọng nói bên kia có chút chột dạ: "Giờ này mà mẹ gọi, chắc ở quán không bận ạ?"
"Đừng có đánh trống lảng. Con nói thật cho mẹ biết, có phải con có bạn trai rồi không?"
Tim Lý Uyển đập thịch một cái. Không thể nào, ở đó mẹ làm gì có người quen, không thể có ai mật báo được, sao mẹ lại biết chứ?