Livestream Bói Toán Cực Chuẩn: Tôi Mang Lại Thành Tích Cho Cảnh Sát

Chương 3:

Trước Sau

break

Cậu bé mở miệng định nói gì đó thì nghe thấy bố gọi mình.

"Con trai…"

Người đàn ông đang nói chuyện với người quen ở cách đó không xa thấy con trai chạy đi, vội vàng gọi lớn: "Lại đây, đừng chạy xa quá."

Tô Nhiên cầm cây kem chạy biến.

Ngoảnh đầu nhìn lại đã không thấy bóng dáng hai cha con họ đâu nữa, Tô Nhiên thử liếm một cái, mắt lập tức tròn xoe. Oa, ngon quá đi!

Đây không phải là một thế giới ẩm thực đấy chứ, sao thứ gì cũng ngon thế này.

Ăn hết trong hai ba miếng, Tô Nhiên liếm mép đầy tiếc nuối.

Cô lại tiếp tục đi lang thang không mục đích.

"Anh yêu em à em yêu anh, quán kem Tuyết thật ngọt ngào…"

Tô Nhiên nhìn một cửa hàng có khá nhiều người đang xếp hàng, có người mua những thứ trông rất giống cây kem. Cũng không thấy ai dùng linh thạch, vàng, bạc hay các loại tiền xu khác để trả tiền.

Xem ra là miễn phí.

Tô Nhiên cũng đến xếp hàng.

"Xin chào, xin hỏi chị muốn gọi gì ạ?"

"Gọi gì cũng được sao?"

Thấy nhân viên gật đầu, Tô Nhiên lại hỏi: "Bao nhiêu cũng được à?"

"Đương nhiên rồi ạ." Nhân viên mỉm cười gật đầu.

"Vậy được, tôi muốn cái này, cái này, cái này…" Tô Nhiên chỉ vào các hình ảnh quảng cáo gồm sữa lắc dâu tây, kem ốc quế khoai môn, kem ly xoài cỡ lớn, trà sữa trân châu, một hơi gọi liền bảy tám ly.

"Vâng ạ, chị vui lòng đợi một chút."

Không lâu sau, Tô Nhiên vui vẻ nhận được hai túi lớn.

"Xin chào, tổng cộng của chị là sáu mươi hai tệ ạ."

Tô Nhiên lập tức ngẩn người: "Còn, còn phải trả tiền nữa à?"

"Đương nhiên rồi ạ, mã thanh toán ở bên này."

"Nhưng tôi không có tiền," Tô Nhiên lưu luyến đặt hai túi đồ lại quầy, "vậy tôi không lấy nữa."

"Xin lỗi, không thể trả lại được ạ."

Ánh mắt của mọi người đồng loạt đổ dồn về phía Tô Nhiên.

Tô Nhiên ngượng đến sắp khóc, sống hơn một ngàn năm, chưa bao giờ mất mặt như thế này.

Cô lôi hết mọi thứ trong người ra: chìa khóa, chứng minh thư, và cả cục sắt kia nữa.

"Hay là… cô xem cái nào đáng tiền thì cứ lấy đi."

"Cái này…"

Nhân viên nhìn cô khó xử, đang định mở miệng thì ông chủ nghe thấy động tĩnh bước tới. Thấy là một cô gái trẻ nên cũng không muốn làm khó.

Ông chủ cầm chiếc điện thoại lên xem, rồi lại đặt xuống, nói: "Vậy dùng chiếc điện thoại này để đổi đi. Tuy không dùng được nữa nhưng vẫn bán được khoảng hai trăm tệ. Thế này nhé, điện thoại đưa cho tôi, tôi sẽ đưa thêm cho cô một trăm, cô thấy được không?"

"Được, cho ông." Tô Nhiên vội gật đầu đồng ý, đẩy chiếc điện thoại về phía trước.

Trước khi đi, Tô Nhiên nói với ông chủ: "Xem ra ông cũng là người lương thiện. Ngày mai từ mười hai giờ trưa đến một giờ, hãy đóng cửa nghỉ một tiếng, nếu không ông sẽ tổn thất nặng nề đấy. Nhớ kỹ, nhớ kỹ, tin tôi đi, ông sẽ không thiệt đâu."

Ông chủ và nhân viên đều ngơ ngác khó hiểu.

Bên kia, cậu bé đang đi về nhà cùng bố. Khi đi qua một chiếc xe tải lớn chở cát đang đậu bên đường, cậu nhớ lại lời của Tô Nhiên. Chần chừ một lúc, cậu kéo tay áo bố, ra sức kéo ngược lại, nhất quyết không chịu đi qua cạnh chiếc xe.

"Bố ơi, tránh mau, chị gái bán tiên nói không được đến gần, phải tránh thật xa…" Cậu bé mập dùng hết sức bình sinh, kéo người đàn ông lùi lại mấy bước.

"Chị gái bán tiên nào?"

Người bố tưởng con mình nghịch ngợm, đang định mắng vài câu thì lốp xe tải nổ một tiếng "bốp".

Chiếc xe tải mất thăng bằng, lật nghiêng sang một bên, cát đổ đầy ra đất.

Người đàn ông vội ôm con vào lòng, bụi đất bay mù mịt khiến hai cha con không mở nổi mắt.

Một lát sau, người đàn ông nhìn cảnh tượng trước mắt, sợ đến toàn thân lạnh toát, kinh hãi không nói nên lời.

Nếu không phải con trai nghịch ngợm kéo ông lùi lại mấy bước thì hôm nay hai cha con họ đã bị chôn sống rồi.

Một lúc lâu sau, người đàn ông vẫn còn kinh hồn bạt vía, đột nhiên nhớ lại lời con trai: "Con trai, chị gái bán tiên con nói ở đâu? Có tìm lại được chị ấy không?"

"Ở đằng kia ạ. Chị ấy nói có thể cứu bố, rồi lấy mất cây kem của con."

"Ờm… Sao nghe giống lừa đảo thế, con trai, con dẫn bố đi tìm chị ấy."

Lúc này Tô Nhiên đã đi xa, hai cha con tìm một lúc lâu cũng không thấy, đành tiu nghỉu ra về.

Trưa hôm sau, gần mười hai giờ, ông chủ quán trà sữa phân vân không biết có nên nghe lời cô gái nọ mà đóng cửa hay không. Giờ trưa là lúc đông khách nhất, đóng cửa lúc này thì thiệt hại chẳng phải nhỏ.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc