Tô Nhiên bị mùi hôi trên người mình làm cho không chịu nổi, bèn dùng linh lực thi triển một cái Trừ Trần Quyết, cả người cuối cùng cũng sạch sẽ.
Cô vừa đi vừa lẩm bẩm chửi rủa. Dọc đường không thấy một bóng người, trên tường còn viết một chữ "GIẢI TỎA" to tướng.
Đi một lúc lâu mới thấy được đám đông.
Bây giờ là lúc chập tối, các cửa hàng hai bên đường vô cùng náo nhiệt. Nhìn những tấm biển hiệu và tiếng rao của người bán hàng rong, Tô Nhiên thầm thấy may mắn, may mà chữ viết và ngôn ngữ ở đây giống với thế giới của mình.
Một quán lẩu bên đường gần như đã chật kín người. Mùi thơm từ trong quán bay ra như một con yêu tinh quyến rũ, dụ dỗ Tô Nhiên bước đến cửa.
Ở thế giới cũ, cô chỉ ăn cơm trong giai đoạn đầu tu luyện, sau này đạt đến cảnh giới tịch cốc thì không cần ăn nữa. Nghĩ kỹ lại, mình đã gần ngàn năm chưa ăn cơm rồi, không biết thức ăn ở thế giới này thế nào, có ngon không?
Tô Nhiên nuốt nước bọt, sờ soạng khắp người, chỉ tìm thấy một chiếc điện thoại, một chùm chìa khóa và một tấm chứng minh thư.
Tô Nhiên không có ký ức của nguyên chủ, linh hồn đã thay đổi thì làm sao có được ký ức của người cũ, vì vậy cô không biết những thứ này là gì.
Cô nhìn cục sắt trong tay, không biết đây là thứ gì, nghĩ ngợi rồi lại nhét vào túi. Cô còn phải tìm hiểu về thế giới này nữa.
Không có tiền thì không được, cô phải tìm cách kiếm tiền ăn cơm.
Nhìn những hàng nướng ven đường, ngửi mùi thơm nức mũi, Tô Nhiên sáng mắt lên, giả vờ bước đến hỏi những vị khách đang có bàn đầy ắp xiên thịt rằng quán này thế nào, ăn có ngon không.
Không ít người nhiệt tình đưa cho cô vài xiên, bảo cô nếm thử.
Tô Nhiên cứ dùng cách này mà ăn được no một nửa.
Gặp chỗ nào cho ăn thử miễn phí, cô liền sà vào ăn lấy ăn để, trước khi bị mắng thì khen vài câu ngon rồi nhanh chóng chuồn lẹ.
Mấy lần như vậy, tuy chưa no nhưng ít nhất cũng không đến mức đói cồn cào.
Trời đất bao la, ăn no là lớn nhất, không có gì phải xấu hổ.
Tô Nhiên làm vậy còn có một mục đích quan trọng khác, đó là thông qua tiếp xúc để dùng linh lực thăm dò ký ức của họ, nhanh chóng tìm hiểu tình hình thế giới này.
Đi mỏi chân, Tô Nhiên ngồi bên vệ đường nhìn người qua kẻ lại.
Trên bậc thềm cách đó vài bước có một cậu bé mập mạp đang ngồi, tay cầm một thứ mà Tô Nhiên không nhận ra, trông giống cái ly lại giống một ngọn đuốc mini, bên trên có thứ gì đó màu trắng và đỏ, chóp nhọn.
Cậu bé liếm từng chút một, trông có vẻ rất ngon.
Tô Nhiên gãi đầu, lững thững đi tới ngồi xuống cạnh cậu bé, giả vờ vô tình hỏi: "Ngon không?"
Cậu bé "soạt" một tiếng liếm kem, nhìn cô: "Ngon lắm ạ."
"À thì…" Mắt Tô Nhiên sáng rực nhìn chằm chằm cây kem, nói: "Cô thấy cung Mệnh và cung Phụ Mẫu của con tối tăm, bấm ngón tay tính một quẻ thì thấy hôm nay bố con sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. Hay là con đưa cái này cho cô, cô sẽ giúp con hóa giải kiếp nạn này, thế nào?"
Tô Nhiên nói một tràng, cậu bé chỉ lọt tai đúng một câu "đưa cái này cho cô".
Cậu cảnh giác giấu cây kem ra sau lưng, đôi mắt láo liên: "Cô định lừa kem của cháu đúng không?"
"Ờm… Cháu bé này, sao lại nói thế?"
Tô Nhiên ngượng ngùng che miệng, ho nhẹ hai tiếng: "Cô trước nay luôn giao dịch công bằng, già trẻ không gạt, lẽ nào lại vì một cây kem mà lừa con sao? Những gì cô nói đều là thật, con đưa kem cho cô, cô cứu bố con một mạng, tính ra con vẫn lời to, đúng không nào?"
Cậu bé không nói gì, vẫn nhìn cô với vẻ mặt cảnh giác, biểu cảm đó không thể rõ ràng hơn: "Cô chính là đang lừa kem của cháu."
Tô Nhiên hít hít mũi, ừm, thơm thật đấy, chắc ăn vào cũng ngon lắm.
"Con nghĩ kỹ đi, là bố quan trọng hơn, hay là kem quan trọng hơn?"
"Bố cháu thật sự có nguy hiểm ạ?" Cậu bé mập chỉ nhớ được mấy chữ bố có nguy hiểm, những lời khác đều tự động bỏ qua.
"Thật." Tô Nhiên nghiêm túc nhìn chằm chằm cây kem.
"Vậy thì…"
Cậu bé suy nghĩ một lúc lâu, trong lòng cân nhắc xem bố và kem cái nào quan trọng hơn, cuối cùng bố đã vinh quang chiến thắng.
Cậu lưu luyến đưa cây kem cho Tô Nhiên: "Vậy được ạ, cái này cho cô, cô phải cứu bố cháu đấy nhé."
"Nhất ngôn cửu đỉnh." Tô Nhiên cười tủm tỉm nhận lấy cây kem: "Lát nữa lúc về nhà, các con gặp một chiếc xe tải lớn chở đầy cát thì nhất định phải tránh thật xa, nhớ kỹ nhé, nhất định phải tránh thật xa đó."