“Ta với Tần Băng bị người ta ám sát ở phố mua bán tự do, suýt nữa thì bị giết rồi!”
Trong phòng của Đồng Tể Hoa, Đường Tư Kỳ đầy giận dữ kể lại mọi chuyện.
Lại dám ra tay với đệ tử nội tông ngay tại Khí Cụ Thành, là ai gan lớn trùm trời như vậy? Đồng Tể Hoa giận tím mặt, Tư Kỳ, ngươi yên tâm, ta nhấtđịnh sẽ cho tra rõ ràng!
Nhất định là Lương Thiếu Dương sai người làm! Đường Tư Kỳ chắc chắn: Mấy hôm trước ta đã quát hắn trước mặt nhiều người, nhất định hắn ghi hận trong lòng, nên sai sát thủ Ám Ảnh Lâu giết ta!
Chỉ vì ngươi quát hắn? Đồng Tể Hoa ngạc nhiên.
Trừ hắn ra ta đâu có đắc tội ai. Đường Tư Kỳ lạnh lùng, Đúng rồi, còn có Tần Băng nữa. Hồi trước hắn từng dùng Âm Thực Trùng hại Tần Băng, sau này còn giết Doãn Hạo, người này ngày nào còn ở trong tông môn, sẽ là tai họa của tất cả mọi người! Đồng trưởng lão, ngươi bắt hắn đi, đưa hắnhang tra khảo, chắc chắn sẽ có thu hoạch!
Đồng Tể Hoa không đáp.
Hắn trầm mặc một hồi, rồi gật đầu: Ta biết rồi, ta sẽ cố gắng điều tra, nếu thật là Lương Thiếu Dương gây ra... Ta sẽ báo cho tông chủ, nhưng nếu bảo ta tra khảo... Đồng Tể Hoa thở dài: Điều này không làm được. Thân phận của hắn vẫn còn, ta không thể tùy tiện làm bậy.
Chỉ vì hắn khiến Linh Văn trụ biến hóa? Đường Tư Kỳ bất mãn.
Đúng vậy, bởi vì hắn đã khiến cho Linh Văn trụ biến hóa. Đồng Tể Hoakhông phủ nhận, Hắn cũng giống ngươi, đều là vật báu của tông môn, có khả năng ngồi vị trí tông chủ trong tương lai, hắn không giống với các đệ tử nội tông khác, có một số việc dù hắn có làm, thì tông chủ cũng nhắm một mắt mở một mắt.
Hắn đã ra tay muốn giết ta! Đường Tư Kỳ gầm lên.
Vậy thì phải xem thái độ của tông chủ thôi. Đồng Tể Hoa cũng đành chịu.
Ta hiểu rồi! Đường Tư Kỳ không nói gì nữa, đùng đùng nổi giận đứng lên bỏ đi, một đường lên thẳng đỉnh Diễm Hỏa Sơn. Có phải Đường sư tỷ bị ngã không, sao trên người đầy bụi bặm thế? Mặt mũi cũng khó xem quá, chẳng còn xinh đẹp chút nào cả. Trên một vách đá, Lương Thiếu Dương đứng sừng sững, quần áo bay bay, nét mặt âm trầm, ánh mắt giọng nói đầy mỉa mai, giễu cợt Đường Tư Kỳ.
Đường Tư Kỳ vốn một bụng đang đầy lửa giận, cắm đầu mà đi, không để ý xung quanh, nghe tiếng Lương Thiếu Dương mới ngẩng lên nhìn.
Lương sư đệ thật có nhã hứng ha! Nhẫn không gian lóe sáng, U Minh Quỷ Trảo hiện ra, lực lượng khiến tâm linh người ta cuồng loạn lập tức cuồn cuộn trào ra. Đường sư tỷ làm gì vậy? Muốn ra tay với ta à? Lương Thiếu Dương cười nhạt, không sợ chút nào, Ngay trong tông môn, Đường Tư Kỳ dám vô duyên vô cớ ra tay với người khác, tông chủ và ba Đại cung phụng còn có thể cố gắng bao che cho ngươi, nhưng nếu dám ra tay với ta, chỉ sợ ngay cả tông chủ cũng không thể để mặc ngươi muốn làm gì thì làm đâu!
Hắn vừa nói, khí xám u ám vừa tuôn ra khỏi tay áo.
Hắn vận Linh quyết, đã sẵn sàng trả đòn, chỉ chờ Đường Tư Kỳ công kích.
Tư Kỳ! Ngươi làm gì thế? Liên Nhu nghe tiếng cãi nhau, vội từ cửa động đi ra, cuống quít tới cản: Đây là Diễm Hỏa Sơn, ngươi đừng làm bậy, nếukhông tông chủ không tha cho đâu.
Đường sư tỷ, Lương sư đệ, hai người đang làm gì? Bàng Thi Thi cũng chui đầu ra.
Đệ tử nội tông ở quanh đó nghe tiếng ầm ĩ của lao nhao đi ra cửa động, kinh ngạc nhìn hai người.
Đường Tư Kỳ và Lương Thiếu Dương đều là người hiểu được huyền diệu của Linh Văn trụ, là hi vọng trong tương lai của tông môn, là vật báu trong mắt tông chủ và ba Đại cung phụng, được bao nhiêu người đố kỵ.Hôm nay hai người cãi lộn, khiến một số đệ tử nội tông phấn khởi, chẳng những không khuyên giải, còn có người châm ngòi thổi gió.
Nói về luyện khí, hiện giờ nhất định là Đường sư tỷ lợi hại hơn, nhưng không biết về mặt chiến đấu thì sao nhỉ?
Lương sư đệ từ Ám Ảnh Lâu tới, i chiến đấu đương nhiên rất giỏi, ha ha, đấu một trận cũng rất thú vị.
Ai cũng chỉ nghĩ Đường Tư Kỳ và Lương Thiếu Dương vì việc nhỏ mà tranh chấp với nhau. Tư Kỳ! Liên Nhu túm lấy tay cô, vừa khuyên can vừa ra sức lôi kéo cô vào hang của mình.
Đường sư tỷ, sau này ra ngoài phải cẩn thận, đừng để bị ngã nữa đấy. Lương Thiếu Dương lạnh lùng quát với theo.
Ta cho ngươi biết thế nào là thối mồm! Đường Tư Kỳ vốn đã muốn thu tay, nghe hắn mỉa mai, thì lửa giận trong lòng lại ầm ầm bộc phát, U Minh Quỷ Trảo bay vọt tới, đánh một trảo về phía ngực Lương Thiếu Dương.
Bồng! Khí tức âm hàn vốn chỉ có ở U Minh Chiến Trường từ móng vuốt tràn ra, Lương Thiếu Dương chỉ thấy ngực bị đè nặng, rồi ngã ngửa.
Thẳng xuống khe núi đầy loạn thạch sau lưng!
Tiếng thét thê lương thảm thiết như xé rách bầu trời, khiến đám đệ tử nội tông đều phải bịt lỗ tai.
Đường Tư Kỳ kinh ngạc, U Minh Quỷ Trảo còn chưa đánh thật mà? Cô lầm bầm, chợt nghĩ ra một việc, ánh mắt mạnh biến đổi.
Không xong! Ngươi bị lừa rồi! Liên Nhu dậm chân. Hắn thực ngã xuống núi à? Mấy tên đệ tử nội tông sắc mặt cũng cổ quái, cũng đã nhìn ra là có vấn đề.
Tiếng kêu của Thiếu Dương!
Là tiếng Thiếu Dương!
Ứng Hưng Nhiên và Đại cung phụng La Chí Xương đang ở trên đỉnh núi vội đi xuống.
Lương Thiếu Dương toàn thân bị thương, bộ dáng vô cùng thê thảm ngã trong đống đá vụn.Hắn vừa quẹt máu trên miệng, vừa chà máu ra khắp người, tức giận quát: Đường sư tỷ, ta đắc tội ngươi lúc nào? Ta chỉ có lòng tốt muốn nhắc nhở ngươi phải cẩn thận, chỉ vì vậy mà ngươi muốn giết ta à?
Chuyện gì xảy ra?! Ứng Hưng Nhiên vừa tới, cúi đầu nhìn Lương Thiếu Dương, sắc mặt trở nên khó coi rồi, Ai nói cho ta biết chuyện gì xảy ra hả?
A, là thế này ạ. Một gã đệ tử nội tông nhỏ giọng giải thích, Lương sư đệ và Đường sư tỷ cãi nhau, kết quả Đường sư tỷ lấy U Minh Quỷ Trảo ra, sau đó, sau đó Lương sư đệ ngã xuống dưới núi...
Tư Kỳ! Ngươi làm gì thế hả? Ứng Hưng Nhiên giận dữ: Ta bảo ngươi dạy dỗhắn, cho tốt, ngươi làm thế này là dạy hắn đó hả?
Hắn đáng đời! Đường Tư Kỳ kêu lên.
Hỗn trướng! Ứng Hưng Nhiên giận quá bật ho khan, chỉ vào Đường Tư Kỳ răn dạy: Xem ra chúng ta đã để cho ngươi tập thành thói quen xấu, lại dám làm ra chuyện đến thế này!
Hưng Nhiên, ngươi về nghỉ trước đi. Đại cung phụng La Chí Xương cau hàng mi trắng, nhìn trưởng lão ngoại tông Trình Bình đang chạy tới, nói: Đưa Đường Tư Kỳ đến hậu sơn diện bích suy nghĩ, để chúng ta thương lượng, ba ngày sau sẽ có quyết định. Trình Bình cả kinh, Chúng ta đã có ước định với Sâm La Điện luyện Linh khí. Đường Tư Kỳ chính là người phụ trách luyện chế, làm thế này sẽ làm trễ nãi thời gian!
Bảo Sâm La Điện chờ là được. La Chí Xương lạnh lùng.
Trình Bình hiểu ngay La Chí Xương đã thật sự nổi giận, nên không dám nhiều lời, vội gật đầu đi tới bên cạnh Đường Tư Kỳ: Theo ta đến hậu sơn.
Đi thì đi! Đường Tư Kỳ trừng mắt nhìn về phía Lương Thiếu Dương, rồi quay lại nhìn Ứng Hưng Nhiên và La Chí Xương, hừ một tiếng, giận dữ: Gần đây tâm tình của ta không tốt, Linh khí Sâm La Điện yêu cầu sợ rằng không làmđược, các người sai người khác làm đi.
Nói xong, cô lấy Địa Từ Thạch ra khỏi nhẫn không gian, vứt lên đất, xoay người đi về phía sau núi.
Không ra sao! Thực không ra cái gì cả! Thực uổng phí chúng ta kỳ vọng vào nó! Ứng Hưng Nhiên giận đến mức toàn thân run rẩy.
La Chí Xương cũng lắc đầu: Không gánh nổi trách nhiệm...
Trong đám loạn thạch dưới chân núi, Lương Thiếu Dương nhìn theo Đường Tư Kỳ rời đi, mắng thầm trong lòng: “Chỉ là một con nhóc được tông mônnuông chiều, lấy cái gì đòi đấu với ta? Để ta cho ngươi biết chết mà không biết mình chết như thế nào!
Còn đứng nhìn cái gì? Còn không mau tới giúp Thiếu Dương đi xử lý vết thương! Ứng Hưng Nhiên gầm lên.
Mấy tên đệ tử trong tông nghe vậy vội vàng phóng xuống núi.
Liên Nhu quan sát thần sắc tông chủ và La Chí Xương, trong lòng thầm than, biết Lương Thiếu Dương đã thành công trong việc khiến hai người họ thay đổi cách nhìn với Đường Tư Kỳ.Sau này Đường Tư Kỳ chưa chắc là người được chọn lựa tốt nhất trong mắt họ nữa.
Lương Thiếu Dương, đồ âm hiểm hèn hạ. Cô cúi đầu nhìn dưới núi, khẽ nhíu mày, Có tên này ở trong tông, tương lai Tư Kỳ thực là không tốt. Mà sao hôm nay Tư Kỳ lại giận dữ thế nhỉ, Tần Băng đâu? Liên Nhu nghi ngờ nhìn quanh, phát hiện không hề có bóng dáng Tần Liệt.
...
Lương Thiếu Dương! Đây là lần thứ hai! Trong ngôi nhà nhỏ, Tần Liệt lạnh lùng lẩm bẩm.
Mấy tháng trước, Lương Thiếu Dương dùng Âm Thực Trùng ám toán hắn, đến lúc Tần Liệt chuẩn bị xử lý, Lương Thiếu Dương đột nhiên hiểu được kỳ diệu trên Linh Văn trụ, địa vị lập tức tăng vọt, được tông chủ và ba Đại cung phụng coi trọng.
Cũng vì vậy mà Đồng Tể Hoa bỏ qua cho hắn, Tần Liệt đã được Đường Tư Kỳ và Liên Nhu nhiều lần khuyên nên tạm thời ẩn nhẫn.
Không ngờ lần này Lương Thiếu Dương lại càng thêm không kiêng dè, chẳng những muốn giết hắn, mà Đường Tư Kỳ cũng trở thành mục tiêu.Tần Liệt có cảm giác vô cùng bất an!
Hai ngày nay hắn ở đây khôi phục thương thế, tâm tình càng ngày càng nóng nảy, trong đầu luôn có một thanh âm kêu gào hắn phải lập tức ra tay giết Lương Thiếu Dương.
Nó hình như là thanh âm từ nội tâm của hắn, là bản tính vẫn luôn ẩn núp, là bản chất điên cuồng thực sự của con người hắn!
Không ổn! Tiếp tục thế này không ổn! Tần Liệt thấy mình thậm chí không thể tu luyện Hàn Băng Quyết, vì không thể dẹp được sát ý trong lòng, hai ngày này hắn không hề thoải mái, cứ nhắm mắt là lại nghĩ làm cách nào đểgiết Lương Thiếu Dương.
Bản chất điên cuồng được nhen nhóm, và không cách nào dập tắt đi được, thiêu đốt lý trí của hắn
Hắn phải chết, nếu hắn không chết, ta ngủ không yên! Tần Liệt mở mắt, đôi mắt đầy điên cuồng khiến người ta sợ hãi, hắn hít một hơi, đã ra quyết định.
Một khi đã quyết định, hắn lập tức bình phục lại, nội tâm tĩnh xuống.