Từng tòa sông băng sừng sững, trong mỗi tòa đều đóng băng một con Viễn Cổ Cự Thú.
Tư thế những con cự thú bị đóng băng rất sống động, có con ngửa mặt lên trời hét giận dữ, có con đang dữ dằn cắn xé cái gì đó, có con mắt đỏ ngầu như lửa, dù đã bị phong ấn đóng băng vẫn đủ khiến người ta run sợ tận linh hồn. Đạp đạp!
Tần Liệt đi qua không biết bao nhiêu bức tượng băng, đến mỗi con lại ngẩng đầu lên nhìn chúng.
Một đầu Cự Mãng dài dằng dặc, trên thân chẳng những có mãng văn, còn có lân giáp màu trắng bạc, mỗi mảnh lân giáp đều to bằng bàn tay, lòe lòe màu bạch ngân sáng bóng, khiến Tần Liệt chói cả mắt.
Băng Phách mãng Cực Hàn Sơn Mạch, dài khoảng bảy tám mét, có vài phần giống con Cự Mãng này, nhưng hình thể lại kém cảmấy chục lần.
Nếu bây giờ có một con Băng Phách mãng ở đây đứng so với con Cự Mãng lân giáp này, sẽ giống một con giun nho nhỏ đáng yêu.
Ba mươi bảy con Cự Thú.
Tần Liệt rời mắt khỏi con Cự Mãng, tiếp tục đi tới, vừa đi vừa nhẩm tính.
Hắn ra vào nơi đây mấy mươi lần, lần nào cũng bị đám Viễn Cổ Cự Thú này chấn nhiếp, Linh thú trong Cực Hàn Sơn Mạch khôngthể nào so sánh với đám cự thú trong lòng đất này được, cấp bậc hình thể cách nhau quá xa.
Tần Liệt tin rằng bất kỳ con cự thú nào ở đây mà sổng ra trở lên mặt đất, thì chỉ trong một thời gian ngắn sẽ nuốt sạch tất cả linh thú trong Cực Hàn Sơn Mạch.
Kể cả Thú Vương Tử Tình Viêm Sư Vương hiện giờ!
Sâm La Điện, Thất Sát cốc, Ám Ảnh Lâu, Tử Vụ Hải, Vân Tiêu Sơn, và Khí Cụ Tông, bảy đại thế lực cấp Hắc Thiết dù có xuất ra tất cả cao thủ cũng chưa chắc săn giết được một con cự thú nơiđây.
Đây là một loại trực giác không thể nào giải thích được.
Chỗ ngực bị gãy xương bỗng nhiên đau tức, Tần Liệt dừng bước, đưa tay lên sờ ngực.
Vết thương vẫn còn chưa hoàn toàn bình phục, phải cần một ít thời gian nữa.
Vì vậy lần này hắn vào đây cũng khá nhàn nhã, chỉ muốn tới xem đám cự thú, thử xem có nhìn ra cái gì hay không. Có lẽ chết hết rồi, không cảm thấy chấn động khí tức nào cả. Tần Liệt vừa đi, vừa tự an ủi bản thân, Làm sao còn sống được, nếu mà còn sống, rồi ngày nào đó phá băng đi ra, thì...
Tần Liệt không dám nghĩ xa hơn.
Hắn chắc chắn nếu chuyện ấy phát sinh, chắc chắn là đã đến lúc cả Xích Lan Đại Lục gặp phải hạo kiếp.
Con cuối cùng rồi, tổng cộng 38 con, mỗi con đều... Ồ! Tần Liệt đi đến chỗ hẻo lánh nhất, nhìn đỉnh băng cuối cùng, kinh ngạc há miệng.Giữa cột băng cao cả mấy chục thước, một con cự viên khổng lồ màu vàng xám đứng sừng sững như người, trên người không hề có da thịt hay gân mạch, chỉ có một khối xương cốt bóng loáng như ngọc, đầu ngón chân nhỏ nhất cũng dài bằng một nửa cánh tay Tần Liệt.
Không phải thú thân, cũng chỉ là thú cốt, trong 38 đỉnh băng, chỉ có mỗi bộ này là hài cốt.
Tần Liệt đứng dưới khung xương, thò tay đi ra chạm vào chỗ băng nơi ngón chân con cự thú.Lớp băng cực lạnh, nhưng Tần Liệt khổ tu Hàn Băng Quyết nên có thể thích ứng được, nếu là người khác chắn chắn ngón tay đã bị đông cứng.
Lạnh, như băng bình thường, hình như chẳng có gì kỳ lạ cả. Tần Liệt lầm bầm.
Hắn quay lại, tới mỗi con cự thú đều thò tay ra kiểm tra xem chúng có chỗ nào khác nhau hay không.
Kết quả con nào cũng giống nhau.Tần Liệt lắc đầu rút tay lại, quay lại chỗ bộ xương cự viên nhìn ngắm.
Vẫn không thấy có gì đặc biệt.
Hắn thất vọng thở dài, móc Hàn Băng chi nhãn ra, chuẩn bị rời đi.
Hắn ngưng tụ tinh thần ý thức định kích hoạt Hàn Băng chi nhãn, linh hồn ý niệm trong đầu khẽ động, Trấn Hồn Châu rung lên.
Một tia hào quang chói mắt từ hạt châu phóng ra, bắn tới chỗ điều khiển trên Hàn băng chi nhãn.Mi tâm nhói lên đau đớn, Trấn Hồn Châu đen kịt mở ra như con mắt thứ ba, một dải hào quang bắn lên bộ hài cốt cự thú trước mặt.
Oanh!
Vô số hào quang màu vàng sáng từ hài cốt cự thú tỏa ra, cả tòa đỉnh băng rực sáng.
Tần Liệt chấn động, kinh hãi nhìn thú cốt, nhìn đám quang mang vàng từ xương cốt tỏa ra —— những văn tự cực kỳ cổ xưa!Hài cốt Cự Thú to như núi từ mấy trăm cây xương cực lớn hình thành, trên mỗi cục xương đều hiện lên văn tự.
Những văn tự như những con giun dài hẹp nhúc nhích trong không trung, tỏa ra hào quang sáng chói, truyền đến một luồng khí tức Man Hoang vô cùng cổ xưa, đám cổ tự tạo cho người ta một cảm giác thần bí tiêu sái, tuân theo đạo tự nhiên, cảm giác vô cùng uy nghiêm. Hắn càng nhìn, càng cảm thấy mình như đang trở về thời viễn cổ, cô độc trong một nơi hoang sơn đại trạch.
Dạng văn tự này hắn chưa bao giờ nhìn thấy, nhưng chẳng biết tạisao, khi hắn chăm chú tập trung xem, lại phát hiện ra mình hiểu được ý nghĩa của nó!
Địa Tâm Nguyên Từ Lục!
Hắn nhìn lên trán bộ hài cốt, con mắt sáng ngời, buột miệng bật thốt.
Hắn thực hiểu được!
Không đúng, từ hồi ta có trí nhớ lên, ta chưa bao giờ nhìn thấy loại văn tự này, làm sao lại biết chúng được nhỉ? Chính hắn cũngchấn kinh, nhìn sang những vị trí khác trên thú cốt, Đại địa có linh, nhịp đập địa tâm mãi không kết thúc, xúc cảm Đại Địa Mạch Động, khống chế nguyên lực từ Địa Tâm...
Mắt hắn nhìn đến chỗ nào, hắn cũng đều đọc hiểu nội dung văn tự chỗ đó!
Ta biết, chắc chắn ta có biết! Tần Liệt hoảng sợ, vội vận Hàn Băng Quyết, khiến mình tỉnh táo lại, chăm chú suy nghĩ, cố tìm cho ra nguyên do.
Mấy chục giây sau, hắn rúng động, khẽ kêu: Mười năm trước! Chắc chắn mười năm trước ta đã học qua cổ văn này! Văn tự lạc ấn giấu sâu trong trí nhớ, dù ta có quên những chuyện đã qua, nhưng những gì đã học thì vẫn nhớ!
Hắn đã nghĩ ra.
Mười năm trước, hắn chắc chắn đã học qua cổ văn này! Trí nhớ những gì đã học, không giống với kinh nghiệm sống, đã học qua rồi, thì không thể quên được, hoàn toàn không bị phong ấn.
Giống như một thằng bé đã nhớ được đường đi, đã trở thành bản năng, thì sau này dù trí nhớ có bị hỗn loạn, bản năng vẫn không bịmất.
Địa Tâm Nguyên Từ Lục, Địa Tâm Nguyên Từ Lục...
Hắn trấn định lại, bắt đầu đi quanh bộ hài cốt, vừa đọc vừa cố gắng ghi nhớ pháp quyết bộ Địa Tâm Nguyên Từ Lục kỳ lạ này.
Trấn Hồn Châu không ngừng phóng hào quang rọi sáng từng ngóc ngách trên bộ xương.
Nửa canh giờ sau, dị biến xuất hiện.Một con giun cổ văn đột nhiên bay ra khỏi bộ xương, bám lên bả vai Tần Liệt rồi chui vào trong người hắn.
Tần Liệt cứng đờ, đôi mắt mê man.
Nhưng chỉ trong tích tắc, hắn lại tiếp tục di chuyển, Trấn Hồn Châu không ngừng tỏa hào quang lên thú cốt, hắn như lâm vào một cảnh giới lạ kỳ không biết tên, cứ đần độn đi quanh bộ xương như bản năng.
Từng cổ văn bung ra khỏi thú cốt, hóa thành bông tuyết vàng, rơi lên người hắn, thấm vào trong hắn.Xương cốt nơi cổ văn bay ra dần dần tiêu tán.
Mỗi khi cổ văn bay đi, chỗ xương cốt đó lập tức trở nên mục nát như đã trải qua hàng vạn năm, hài cốt vốn như ngọc thạch bỗng trở nên mục nát, không còn.
Tần Liệt đi quanh hài cốt đung đưa, bị động phải tiếp nhận những con giun cổ văn bay tới nhập vào mình, dần dần hấp thu toàn bộ cổ văn trên thú cốt. xem tại.
Hấp thu hết, hắn ngồi phịch xuống, mắt nhắm lại, Trấn Hồn Châu không phóng hào quang, khép lại, rút vào trong da thịt.Bộ hài cốt ảm đạm mục ruỗng, vết rạn khắp nơi, sắp đổ sụp thành vụn bất kỳ lúc nào.
—— giống như đã bị thời gian hàng trăm triệu năm ăn mòn ăn mài.
Linh hồn Tần Liệt như hóa thành một u hồn đi tới thời kỳ viễn cổ, từ trên hư không nhìn xuống, quan sát đại địa.
Một vùng đất bao la vô tận, với vô số những ngọn núi khổng lồ đâm thẳng vào bầu trời, như những thanh cự kiếm khổng lồ.
Những cây cổ thụ khổng lồ cao mấy ngàn thước, như những bứcmàn trướng che khuất bầu trời, những khu rừng rậm đầy hung hiểm, vô số cự thú không biết tên gầm hét, như những ngọn núi di động, cắn giết lẫn nhau.
Những võ giả ăn mặc rất cổ đứng giữa hư không, nhìn lưu tinh bay đầy trời, thò tay bắt lấy bỏ vào trong tay áo.
Những hải dương bao la bát ngát trong, những hòn đảo to bằng cả tòa đại lục nhúc nhích, nhìn kỹ mới nhận ra đấy là những con cự thú nổi phập phù trên mặt biển, há miệng nuốt Nhật Nguyệt tinh mang.Có những cự nhân toàn thân kim giáp, lúc đứng thẳng, đầu cao chạm mây, xách thanh cự đao dài mấy ngàn thước ngạo nghễ bước đi.
Thanh đao kia trượt trên đất, tạo thành vết cắt dài sâu uốn lượn như sông, nước sông do Linh lực thuần túy ngưng kết mà thành, mãi mãi không thay đổi.
Những bức họa xuất hiện giữa hư không, linh hồn Tần Liệt phập phù giữa không trung, vô cùng rung động.
Không biết qua bao lâu, linh hồn hắn tê rần, tâm thần đột nhiênrời khỏi trời đất lạ lẫm kia, trở về thực tại.
Hử?
Hắn nhận ra trong đan điền đã phát sinh biến hóa.
Tập trung xem xét, hắn phát hiện trong linh hải đã xuất hiện thêm hai nguyên phủ mới một cách thần kì.
Hai nguyên phủ này mịt mờ hào quang màu vàng sáng ngưng kết tạo thành, dày đặc, trầm trọng, truyền ra khí tức đại địa!Những con giun văn tự khắc chung quanh nguyên phủ, lấp lóe sáng.
Những văn tự của Địa Tâm Nguyên Từ Lục từ thú cốt bật ra!