Trong phòng riêng ở tầng hai, Đường Thu Lan vẫn chưa hoàn hồn.
Đến nỗi người bạn thân Cao Dung đưa thực đơn đến trước mặt, bà vẫn không phản ứng gì.
Cao Dung đành phải đưa tay vỗ nhẹ vào cánh tay bà: “Thu Lan, cô đang nghĩ gì vậy, vẫn còn nghĩ đến cô gái ở tầng dưới sao?”
Đường Thu Lan khó khăn thoát khỏi ký ức đau buồn: “Năm đó Tuyên Tuyên mới một tuổi đã bị bán đi. Con bé đã chịu bao nhiêu khổ cực trong bốn năm, mãi đến khi 5 tuổi tôi mới tìm được con bé về. Tuyên Tuyên 5 tuổi có hơi giống tôi nhưng giờ nó không còn giống hồi bé nữa.”
“Cô đừng nghĩ nhiều, ngày xưa các cô chẳng phải đã làm xét nghiệm quan hệ cha con rồi sao. Tuyên Tuyên bây giờ chính là con gái ruột của cô. Còn cô gái vừa nãy chắc chỉ là trùng hợp thôi.”
“Tôi biết cô gái đó không phải Tuyên Tuyên nhưng thực sự rất giống Tuyên Tuyên. Tôi không sao rồi, món ăn đã gọi xong chưa?”
Cao Dung hất cằm: “Đây này, thực đơn ở trước mặt cô, cô xem còn muốn gọi thêm gì không.”
Đường Thu Lan liếc nhìn thực đơn, thấy những món mình muốn ăn đều đã gọi rồi, bà cười nói không cần nữa và gọi phục vụ mang thức ăn lên.
Điều bà không để ý là sau khi bước ra khỏi phòng riêng, người phục vụ đã lầm bầm: “Kỳ lạ thật, bà ấy và vị khách ở tầng dưới trông giống nhau quá, họ thực sự không phải mẹ con ruột sao?”
Hơn nửa tiếng sau, Đường Thu Lan xuống lầu, thấy phục vụ đang dọn dẹp chỗ bàn đó. Cô gái ngồi bên cửa sổ kính đã rời đi, bà cũng không nghĩ nhiều nữa rồi cùng bạn rời khỏi nhà hàng.
Bạch Ngưng đã ăn no nê, đợi mãi không thấy Chương Thi Ngữ nên cô dặn phục vụ dọn dẹp phần đã ăn rồi đi vệ sinh.
Ra khỏi nhà vệ sinh, cô cứ đợi… đợi mãi đến tận 8 giờ 30.
May mắn là nhà hàng không quá đông khách, nhân viên phục vụ không tỏ vẻ khó chịu vì cô chiếm chỗ, thái độ rất thân thiện.
Bạch Ngưng tải Weibo về điện thoại mới, tìm kiếm tin tức về nữ diễn viên Tô Tuyết.
Những chủ đề nóng hổi về tin tức bẩn thỉu kia vẫn đứng đầu, công ty và phòng làm việc của Tô Tuyết vẫn chưa đưa ra phản hồi. Cư dân mạng không rõ sự thật thì hùa theo yêu cầu Tô Tuyết rời khỏi giới giải trí, không ít nhãn hàng hợp tác với Tô Tuyết cũng đưa ra thông báo hủy hợp đồng.
Bạch Ngưng không rõ tương lai của Tô Tuyết sẽ như thế nào, nhưng cô tin rằng sau cơn mưa trời sẽ sáng.
8 giờ 40 phút, Bạch Ngưng cuối cùng cũng nhận được điện thoại của Chương Thi Ngữ.
“Alo, Ngưng Ngưng. Mình tan làm rồi, cậu về chưa?”
Bạch Ngưng nói với Chương Thi Ngữ rằng cô vẫn đang ở nhà hàng. Cúp điện thoại, cô bảo phục vụ mang món ăn lên.
Khi Chương Thi Ngữ bước vào nhà hàng, cô ấy vẫn có chút cảm giác không thực.
Nhà hàng này có giá trung bình tầm 500 tệ cho một người. Đối với người giàu thì không là gì, nhưng đối với những người làm công ăn lương như họ thì nó rất đắt.
Chương Thi Ngữ nhìn bàn ăn sạch sẽ, đoán phục vụ chưa mang thức ăn ra liền vội vàng khuyên Bạch Ngưng: “Ngưng Ngưng, 2 nghìn mình để lại cho cậu là để cậu chi tiêu sinh hoạt, không cần phải mời mình ăn những món đắt tiền như vậy đâu.”
Đối với cô bạn thân đã cưu mang mình lúc gặp khó khăn và luôn động viên trong những năm qua, Bạch Ngưng không có ý định giấu giếm chuyện cô có "bàn tay vàng", nhưng cô cũng sẽ không nói ở nơi công cộng như nhà hàng này.
Bạch Ngưng kéo Chương Thi Ngữ ngồi xuống: “Cậu yên tâm đi, mình kiếm được tiền rồi. Tiền sạch đấy, đã đóng thuế đàng hoàng. Cứ yên tâm ăn đi, mình mời được.”
Chương Thi Ngữ ngẩn người, có chút chưa kịp phản ứng: “Mới có nửa ngày trôi qua, sao cậu đã kiếm được tiền rồi?”
Vừa lúc phục vụ mang món ăn lên, Bạch Ngưng nói: “Ăn cơm trước đã, lát về mình sẽ kể cho cậu nghe.”
Ăn xong, Bạch Ngưng bắt taxi về căn nhà trọ thuê chung của Chương Thi Ngữ.
Nghe Bạch Ngưng kể xong, Chương Thi Ngữ kinh ngạc đến mức không động đậy.
Bạch Ngưng tựa đầu vào vai Chương Thi Ngữ: “Đã nói là có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu rồi, sau này mình sẽ dẫn cậu ăn ngon mặc đẹp! Nghỉ việc đi, cái công việc rách nát này ai thích thì làm, ngày nào cũng tăng ca, cậu tiều tụy cả rồi, mình nhìn mà xót.”