Trong thẻ ngân hàng còn lại 4 triệu. Bạch Ngưng, người trước nay chỉ đi xe buýt và tàu điện ngầm đã không chút do dự chọn đi taxi.
15 phút sau, cô đến dưới tòa nhà văn phòng nơi cô bạn thân Chương Thi Ngữ làm việc.
Lúc này đúng vào giờ tan làm, có rất nhiều nhân viên văn phòng qua lại trước cửa tòa nhà.
Bạch Ngưng lấy điện thoại mới ra, thấy Chương Thi Ngữ vẫn chưa trả lời tin nhắn, xem ra vẫn còn đang làm việc.
Bạch Ngưng nhắn tin cho bạn thân rồi ngồi đợi cô ấy trong nhà hàng ở tầng dưới, định bụng đợi cô ấy xuống là đi ăn luôn.
Sau khi phục vụ mang thực đơn đến, Bạch Ngưng gọi món theo sở thích của bạn thân, dặn họ đừng mang thức ăn ra vội.
Đúng lúc này, điện thoại của Bạch Ngưng đổ chuông.
Cầm điện thoại lên xem, quả nhiên là tin nhắn WeChat của cô bạn thân.
[Chương Thi Ngữ: Ngưng Ngưng, mình vẫn còn một chút việc chưa làm xong, cậu đừng đợi mình. Vừa xuất viện không thể để bụng đói, cậu ăn cơm trước đi nhé.]
Bạch Ngưng trả lời "Được," rồi bảo phục vụ mang một phần đồ ăn ra, cô vừa ăn vừa đợi.
Nghĩ đến sếp của bạn thân còn bóc lột hơn cả Chu Bá Bì. Nói là 6 giờ tan làm nhưng nếu nhân viên nào dám về lúc sáu rưỡi là ông ta chỉ thẳng vào mặt mà mắng.
Vì vậy, Chương Thi Ngữ thường phải sau 7 giờ 30 mới tan làm, thậm chí nhiều khi phải làm đến 8 - 9 giờ tối mới xong. Không có tiền tăng ca, mà sáng hôm sau vẫn phải đúng 8 giờ là có mặt.
Tuy nhiên, Bạch Ngưng không ngờ rằng, Chương Thi Ngữ hôm nay rõ ràng đã xin nghỉ phép vẫn bị gọi về làm việc, không lương đã đành lại còn phải tăng ca.
Cô cũng từng khuyên Chương Thi Ngữ nên đổi việc, nếu cứ tiếp tục như vậy cơ thể sẽ không chịu nổi.
Chương Thi Ngữ lại cười và lắc đầu: "Làm việc mà, chẳng phải đều vất vả và mệt mỏi một chút sao, công việc nào mà chẳng khó khăn. Bây giờ ít nhất mỗi tháng mình cũng nhận được 5 nghìn tệ, cố gắng một thời gian rồi đổi sau. Hơn nữa, còn cậu thì sao, bình thường không phải tăng ca nhiều à. Nhưng một khi tăng ca là bận đến 11 - 12 giờ đêm, cậu cũng vẫn tiếp tục làm việc đó thôi."
Mỗi khi hai người nói đến chủ đề công việc, họ lại cùng nhau than thở. Trước khi tốt nghiệp, họ nghĩ sau này bước vào xã hội sẽ có thể phát triển tài năng nhưng sau này mới nhận ra thế giới của người lớn không hề giống như họ tưởng tượng.
Bạch Ngưng gạt suy nghĩ sang một bên nhìn món sườn heo xào chua ngọt và khoai tây sợi chua cay trước mặt, cô bắt đầu ăn với cơm.
Quán ăn này có giá không hề rẻ. Cô và bạn thân đã đi qua nhiều lần và hẹn nhau khi nào có tiền sẽ vào ăn một bữa thật đã.
Bây giờ cô đã có "bàn tay vàng", Bạch Ngưng liền nghĩ ngay đến quán này.
Đúng lúc, có hai vị khách bước vào cửa nhà hàng.
Người phụ nữ cao gầy nhuộm tóc vàng xoăn sợi lớn, đang mặc một chiếc váy cao cấp thiết kế mới nhất, nói chuyện với người bên cạnh: “Tôi nghe nói quán này có vị rất ngon, tiện đường đi qua đây nên đưa cô đến xem thử.”
Người phụ nữ đi bên cạnh thì mặc một chiếc sườn xám kiểu Trung Quốc, dáng vẻ đoan trang, cử chỉ cho thấy bà là một quý phu nhân.
Ánh mắt bà rơi vào chiếc bàn bên cửa sổ kính, nhìn chằm chằm vào Bạch Ngưng đang ăn cơm.
“Thu Lan, cô nhìn gì vậy?”
“Cô gái chỗ bàn đó, trông giống hệt Tuyên Tuyên hồi nhỏ.”
“Có chút giống thật, nhưng Tuyên Tuyên nhà cô không phải đang ở nhà sao? Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.” Người phụ nữ cao gầy kéo tay bà đi về phía thang máy: “Đi thôi, thang máy đến rồi.”
Khi Bạch Ngưng ngẩng đầu lên nhìn, cửa thang máy từ từ đóng lại.
Cô không nhìn rõ mặt người phụ nữ nhưng mơ hồ cảm thấy rất quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu đó.
Không nghĩ ra, cô dứt khoát không nghĩ nữa, vừa ăn cơm vừa đợi Chương Thi Ngữ tan làm.