Không ngờ Chương Thi Ngữ sau khi hoàn hồn, mở lời lại là sự từ chối.
“Ngưng Ngưng, cậu nghe mình nói này. Chuyện cậu ràng buộc với hệ thống này quá kỳ lạ, nói ra không những không ai tin mà có khi còn bị coi là người điên. Hơn nữa, hệ thống này đã ràng buộc với cậu, chứng tỏ cậu là ký chủ mà nó đã chọn, vậy đó là cơ duyên của cậu.
Cậu nói cậu đã mua một căn hộ lớn và muốn mời mình đến ở cùng, điều này thì được. Nhưng đồ đạc của cậu mãi mãi là của cậu, dù mình có là bạn thân của cậu đi nữa thì mình cũng không thể coi đồ của cậu là của mình được.”
Bạch Ngưng cảm động rưng rưng nước mắt vì những lời này, cô không kìm được ôm lấy Chương Thi Ngữ và bật khóc nức nở: “Thi Ngữ, cậu thật sự quá tốt.”
Cô biết mà, dù cô nói ra chuyện mình có "bàn tay vàng", Chương Thi Ngữ cũng sẽ không làm điều gì bất lợi cho cô và càng không nghĩ đến việc chiếm đoạt đồ của cô.
Hai người quen nhau hơn 10 năm, từ tiểu học đã là bạn cùng lớp, sự tin tưởng này chính là tuyệt đối.
Tuy nhiên, số tiền 2 vạn đã mượn cô ấy khi bị bệnh, cô cần phải trả lại. Bây giờ đã có tiền rồi, cô sẵn lòng giúp đỡ Chương Thi Ngữ và cho cô ấy mượn tiền để chữa bệnh cho cha.
Trước đây Bạch Ngưng cũng từng đề nghị cho cô ấy mượn, nhưng Chương Thi Ngữ đã từ chối. Lý do là cô ấy sẽ tự tìm cách kiếm tiền. Vả lại, nếu vì tiền mà làm tổn thương tình cảm bạn bè thì thật là không đáng.
Bạch Ngưng không chuyển nhiều, ngoài việc trả lại 2 vạn đã mượn thì cô chuyển thêm cho Chương Thi Ngữ 5 vạn để cô ấy dùng trước.
Không đợi Chương Thi Ngữ nói gì, Bạch Ngưng đã nhanh hơn một bước: “Cậu đừng chê ít, mình bây giờ vẫn còn hơn 3 triệu tệ trong tay. Sau này còn có hệ thống, mình còn có thể hoàn thành nhiều nhiệm vụ hơn và kiếm được nhiều tiền hơn nữa, cậu không cần lo lắng cho mình đâu.”
Chương Thi Ngữ do dự một lúc rồi quyết định nhận: “Được, mình sẽ từ từ trả lại cho cậu. Nhưng chuyện cậu có hệ thống, tuyệt đối đừng để người khác biết nhé.”
“Yên tâm đi, ngoài cậu ra, mình sẽ không nói cho ai khác biết.” Bạch Ngưng chợt nhớ ra điều gì đó, lấy chiếc điện thoại đời mới chưa bóc tem ra khỏi túi: “Mình thấy điện thoại của cậu cũng dùng lâu rồi, csi này coi như là quà mình tặng cậu.”
Lần này, Chương Thi Ngữ không từ chối nữa, vui vẻ thay điện thoại mới.
Bạch Ngưng nhìn cô bạn thân xinh đẹp và nhân hậu của mình, trong lòng không khỏi cảm thán bạn thân mình quả thực là một người rất tốt. Ước gì bạn thân cũng có thể ràng buộc với một hệ thống, để sau này không cần bị gã bóc lột kia chèn ép nữa.
Ngày hôm sau, Chương Thi Ngữ đi làm, còn Bạch Ngưng thì dậy sớm đến nhà mới để sắp xếp.
Cô định bụng đợi đồ nội thất được giao đến đầy đủ sẽ thuê người dọn dẹp thật sạch sẽ, rồi lại thuê công ty chuyển nhà chuyển đồ của bạn thân qua đây.
Sau đó để căn hộ mới thông gió vài ngày là có thể dọn đến ở được.
Cho đến bây giờ, Bạch Ngưng vẫn còn cảm giác không chân thật. Cô mở ứng dụng ngân hàng xem đi xem lại vài lần, đếm đi đếm lại số tiền trong đó.
Nhân viên giao đồ nội thất và thiết bị gia dụng đều rất tốt, giao hàng cũng rất đúng giờ. Chưa đến 11 giờ, tất cả đồ đạc và thiết bị đều đã được giao đến.
Bạch Ngưng định ra ngoài ăn cơm. Nhưng nghĩ đến việc bây giờ ra ngoài phải gọi taxi, cô chợt nảy ra một ý nghĩ.
Hay là mua một chiếc xe nhỉ.
Cô đã thi bằng lái xe ngay sau khi thi đại học, kỳ nghỉ hè năm đó cô đã bị cháy nắng đen sạm như than.
Cô còn nhớ lúc đó dì đã nói với cô, đợi tốt nghiệp đại học, dì sẽ mua cho cô một chiếc xe.
Chỉ tiếc là dì đã không chờ được đến ngày cô tốt nghiệp.
Bạch Ngưng sắp xếp lại cảm xúc rồi đi thang máy xuống lầu. Cô bắt gặp một chàng trai trẻ đẹp ở tầng một, trông giống như sinh viên đại học.
Bạch Ngưng đoán đối phương cũng sống trong tòa nhà này, cô cười và gật đầu với cậu ta, coi như đã chào hỏi.
Cô nghĩ chàng trai cũng sẽ lịch sự mỉm cười với cô, không ngờ đối phương lại mở lời hỏi thẳng: “Chị là cư dân mới chuyển đến tầng chín sao?”
Bạch Ngưng có chút ngạc nhiên. Cô hình như chưa từng gặp chàng trai này, nhưng sao đối phương lại biết về cô?
Cô hỏi: “Cậu biết tôi?”
Chàng trai xua tay, vội vàng giải thích: “Chị đừng hiểu lầm, em sống ở tầng tám, ngay dưới tầng của chị. Em thấy thang máy được sử dụng liên tục nên mới hỏi bảo vệ khu chung cư và biết tầng chín có cư dân mới chuyển đến.”
Nghe cậu ta nói vậy, Bạch Ngưng lại có chút ngại ngùng: “Mới chuyển đến nên dùng thang máy hơi nhiều, hôm nào tôi mời cậu ăn cơm nhé.”
Dù có mời ăn cơm hay không, Bạch Ngưng cũng định tặng một món quà nhỏ cho những người hàng xóm sống trong tòa nhà này.