Lên Giường Với Hôn Phu Của Tình Địch (Khuôn Viên Trường, 1vs1)

Chương 9

Trước Sau

break

 

“Mi Mi—” Từ Lộ vừa đi vừa gọi, mắt dáo dác tìm kiếm.

Chú mèo con như cảm nhận được có người đến giúp, khẽ kêu lên một tiếng "meo" yếu ớt, giọng đầy run rẩy.

Sau một hồi tìm kiếm khắp nơi, Từ Lộ cuối cùng cũng thấy một cục bông trắng nhỏ đang run rẩy, co ro trên cành cao của một cái cây lớn.

“Mi Mi?” Cô cẩn thận gọi, như để chắc chắn.

Nghe thấy tiếng gọi, đôi tai nhỏ màu xám của chú mèo khẽ động đậy, rụt rè thò đầu ra, đôi mắt tròn xoe như viên ngọc bích phản chiếu bóng dáng xinh đẹp của Từ Lộ. Có lẽ quá sợ hãi, hoặc có lẽ vì gương mặt dịu dàng của cô, chú mèo con kêu meo meo, tiếng kêu tủi thân như đang cầu cứu.

Từ Lộ ngước nhìn lên cái cây cao, cân nhắc khả năng tự mình leo lên.

Hồi bé, cô không hề ngoan ngoãn như bây giờ. Dù sinh ra trong gia đình trí thức, nhưng cô từng là “trùm” của đám trẻ trong xóm, thậm chí có thể leo lên mái nhà dễ dàng, huống chi là leo cây. 

Cho đến một lần cô dạy một đứa bé khác cách trèo cây, cả hai bất ngờ ngã xuống. Kết quả, cô chỉ bị trầy xước nhẹ, nhưng cậu bé đó phải vào viện. Sau cú ngã đó, đối mặt với cơn giận của người lớn, Từ Lộ không dám ngẩng đầu lên.

Từ ngày ấy, cô trở nên ngoan ngoãn, dịu dàng, và im lặng hơn rất nhiều.

Càng lớn, cô càng trở thành cô gái lý tưởng trong mắt mọi người, dịu dàng, hiền thục, chẳng giống chút nào với Từ Lộ của ngày xưa.

Nhìn cái cây một lần nữa, rồi lại nghe tiếng mèo con kêu lên thảm thiết, Từ Lộ không chần chừ thêm. Đôi tay mảnh khảnh đã bám lấy thân cây, miệng lẩm bẩm trấn an: “Đừng sợ, chị đến cứu em đây.”

Cô cẩn thận leo lên, động tác có phần lúng túng, cứng nhắc vì đã quá lâu không làm việc này. Nỗi sợ thoáng qua, nhưng ý chí muốn cứu mèo đã đè bẹp tất cả.

Chẳng bao lâu, cô đã chạm tới được chú mèo nhỏ.

Chú mèo ngoan ngoãn dụi vào tay cô, không có chút kháng cự nào, để cô dễ dàng đặt nó vào trong áo. Cô ôm mèo thật chặt, từ từ trèo xuống.

Khi hai chân chạm đất, Từ Lộ cúi xuống nhìn chú mèo nhỏ đang ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe chăm chú nhìn cô, cuối cùng cô thở phào nhẹ nhõm.

Trời lạnh và mưa, cô không đưa mèo đi đâu khác mà nhẹ nhàng vuốt ve, khẽ thì thầm: 

“Mi Mi, em là mèo nhà ai thế? Sao lại leo cao thế này? Nguy hiểm quá, sau này đừng leo bừa nhé, chủ em sẽ lo lắm đó.”

Chú mèo con ngoan ngoãn dụi vào ngón tay cô, kêu lên vài tiếng meo meo yếu ớt, như đang đáp lại lời cô.

Từ Lộ khẽ mỉm cười, trong ánh mắt cô ánh lên sự yêu thương ấm áp, tưởng chừng sắp tràn ra.

Cô không hề biết, từ lúc cô bắt đầu trèo lên cứu mèo, có một ánh mắt âm thầm dõi theo.

Người đó chính là Chu Thanh Việt.

Hắn phát hiện mèo của mình bị lạc, mới cầm ô đi tìm. Nghe thấy tiếng mèo kêu, hắn lần theo âm thanh và thấy một bóng dáng quen thuộc đang chuẩn bị trèo lên cây để cứu mèo. Nhìn kỹ, không phải Mi Mi – con mèo của hắn thì phải?

Đây là lần thứ hai Chu Thanh Việt gặp Từ Lộ.

Lần đầu, cô đã cứu hắn.

Lần thứ hai, cô lại cứu mèo của hắn.

Chu Thanh Việt đứng yên, không bước tới. Hắn nhìn chăm chú vào từng hành động của Từ Lộ, từ lúc cô leo lên, rồi ôm lấy Mi Mi, cho đến khi cô loạng choạng trèo xuống. Hắn nhìn cô đặt chú mèo vào trong áo, ánh mắt tràn đầy tình yêu thương.

Chú mèo nhỏ vốn dữ dằn với tất cả mọi người, ngoài hắn ra chẳng ai dám đến gần. Thế mà giờ đây lại ngoan ngoãn nhào vào lòng một người xa lạ chẳng chút phản kháng.

Hắn nheo mắt lại.

Ánh mắt dừng lại nơi trước ngực cô, nơi Mi Mi đang cuộn tròn ấm áp, và một cảm giác ghen tị lạ kỳ dâng lên trong lòng.

Hắn nghĩ thầm, nếu hắn có thể trở thành chú mèo đó thì thật tuyệt biết bao...

 

break
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc