Chu Thanh Việt liếc mắt nhìn bé mèo con đang tỏ ra vô cùng hứng thú với Từ Lộ, không nói gì. Ngay từ khoảnh khắc nó ra đời, hắn đã nhận ra nó giống hệt con mèo Ragdoll lớn ở nhà, như một phiên bản thu nhỏ của "Luna".
Hắn đã đặt tên cho nó là... "ŧıểυ Nguyệt Lượng" - Mặt Trăng Nhỏ.
Từ Lộ cúi xuống, bế lấy bé mèo trắng nhỏ xinh ấy. Bé mèo Ragdoll không có vẻ gì sợ người lạ, ngoan ngoãn để cô bế vào lòng. Cô tiến lại gần để nhìn nó kỹ hơn, còn bé mèo thì tò mò nhìn lại cô. Cả người và mèo nhìn nhau, Từ Lộ càng nhìn càng thấy mèo con rất quen. Chỉ trong khoảnh khắc, những ký ức vụt qua trong đầu cô. Cô chớp mắt, ngạc nhiên cất tiếng hỏi: "Luna?"
Giọng nói dịu dàng và mềm mại, thoáng chút thân quen. Đôi tai xám sữa của ŧıểυ Nguyệt Lượng giật giật, nhưng nó vẫn nghiêng đầu sang một bên với vẻ đáng yêu, không đáp lại. Từ Lộ không chịu từ bỏ, lại gọi: "Luna." Trong ký ức của cô, con mèo này lẽ ra phải tên là Luna.
Cùng lúc đó, từ xa bỗng vang lên một tiếng kêu "meo meo" ngọt ngào như đang đáp lại lời cô gọi. Một con mèo lớn trắng toát, cũng có chiếc cổ xù lông như vòng cổ, mặt đeo chiếc mặt nạ màu xám hình số tám, tai xám, đuôi xám, toàn thân trắng muốt như tuyết, sạch sẽ không một tì vết, lao vút đến bên chân Từ Lộ. Nó trông chẳng khác gì phiên bản lớn của mèo con trong tay cô.
Từ Lộ nhìn mèo con, rồi lại nhìn con mèo lớn đang chăm chú nhìn cô dưới chân, đầu óc trở nên rối bời. Cô thử thăm dò gọi một tiếng: "Luna?" Con mèo lớn lập tức ngọt ngào đáp lại bằng một tiếng "meo".
Cô lắc đầu, nhưng ngay sau đó lại thấy thêm từng chú mèo trắng nhỏ khác chạy ra, trông giống Luna nhưng không hoàn toàn. Chỉ có con mèo nhỏ trong tay cô và con mèo lớn dưới chân là giống nhau như hai giọt nước. Lúc này, đầu óc cô càng thêm rối loạn.
Từ Lộ giơ chú mèo con lên, lẩm bẩm: "Con này là Luna, con kia... con kia cũng là Luna. Luna sao tự nhiên lại lớn thế này?"
Chu Thanh Việt vẫn nhìn cô, không nhịn được bật cười khẽ: "Đã ba năm rồi, Luna giờ đã là mẹ của ba nhóc con đấy."
"Ba năm?" Từ Lộ khẽ nhíu mày. Nghĩ một lúc, cô cũng nhận ra đúng vậy, con mèo Luna cô biết là chuyện của ba năm trước.
Ba năm trước, khi đó cô vẫn là một thực tập sinh năm cuối, còn Kỷ Minh Triết thì hình như đang làm gia sư cho một học sinh cấp hai. Đơn vị thực tập của cô khi ấy khá gần nhà học sinh mà Kỷ Minh Triết dạy kèm, vì thế thường là anh đến đón cô tan làm. Nhưng hôm đó, họ đã hẹn nhau đi mua sắm đồ dùng cho cuộc sống chung của hai người, vậy mà Kỷ Minh Triết lại bất ngờ không đến công ty tìm cô. Gọi điện cũng không bắt máy, Từ Lộ nghĩ có lẽ anh bị chuyện học sinh làm vướng chân nên đã nhắn tin bảo sẽ đến tìm anh.
Cô nhớ Kỷ Minh Triết từng nói qua địa chỉ nhà học sinh, liền tìm đến đó. Khu Champs-Élysées, một khu biệt thự cao cấp sang trọng đến mức khiến người ta choáng ngợp. Nếu không nhờ có cô bạn thân Lâm Du Tĩnh, người đã nhờ anh trai Lâm Tiến Tiến sống tại đây dặn bảo vệ rằng Từ Lộ là chị gái anh, sau này có đến thì cứ để cô vào, thì việc cô có vào được đây hay không còn là một vấn đề.
Nhưng vào được rồi thì sao?
Từ Lộ hoàn toàn không biết học sinh mà Kỷ Minh Triết dạy kèm sống ở căn biệt thự nào. Cô chỉ biết ngồi chờ trên chiếc ghế dài ven đường, chờ tin nhắn của Kỷ Minh Triết. Quá trình chờ đợi tưởng chừng vô tận, và rồi trời bất ngờ đổ mưa lớn.
Không mang theo ô, lại là người không thích làm phiền người khác, Từ Lộ không nghĩ đến việc gọi cho Lâm Tiến Tiến, mà định tìm một gốc cây to gần đó để trú tạm. Đúng lúc đó, cô nghe thấy một tiếng mèo kêu yếu ớt, vừa non nớt vừa gấp gáp. Lập tức, nó thu hút toàn bộ sự chú ý của cô.