Chu Thanh Việt đứng lặng, ánh mắt ngây dại nhìn về phía trước.
HẮn chăm chú quan sát hồi lâu, rồi mới chầm chậm bước tới để đón lại chú mèo của mình. Trong đầu, hắn mường tượng ra vô số viễn cảnh khi Từ Lộ nhận ra hắn chính là chủ nhân của con mèo.
Nhưng...
Ai có thể ngờ, Từ Lộ hoàn toàn không nhận ra hắn.
Cô nhìn thấy một cậu thiếu niên tay cầm chiếc ô, bước chân nhẹ nhàng tiến đến gần và che chắn cô dưới tán ô. Ánh mắt cô vô thức bị cuốn hút, dừng lại trên gương mặt trẻ trung nhưng tuyệt mỹ của hắn. Trong lòng cô thoáng giật mình: "Sao bây giờ lũ trẻ lại đẹp trai đến vậy nhỉ?"
Lớn lên, không biết gương mặt này sẽ làm xiêu lòng bao nhiêu cô gái đây.
Dù có nói gì, đây quả thực là một gương mặt có thể khiến từ người già đến trẻ nhỏ đều mê mẩn. Ngay cả cô trong khoảnh khắc vừa rồi, cũng không thể phủ nhận rằng mình đã bị cuốn hút dù chỉ trong thoáng chốc.
Tất nhiên, cô không chỉ vì bản thân đã có bạn trai mà cố gắng lý trí, mà còn vì dù cậu thiếu niên này có cao hơn cô, hoàn toàn hợp gu thẩm mỹ của cô, thì gương mặt ấy vẫn còn quá non nớt. Rõ ràng là vẫn còn rất trẻ.
Vậy nên, dù cô không bận tâm chuyện "yêu đương chị em" thì cậu em trai này, cuối cùng, vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi! Nghĩ đến đây, cô thầm thở dài trong lòng, tự trách và tỉnh ngộ về khoảnh khắc rung động vừa qua.
Từ Lộ nhìn cậu thiếu niên, chỉ thấy hắn khẽ mở môi mỏng: “Chị, cảm ơn chị đã cứu Luna nhé.”
Nghe thấy tiếng gọi của chủ, chú mèo con lập tức quay đầu, đôi mắt xanh tròn long lanh, sung sướиɠ kêu lên hai tiếng "meo meo."
“Mèo này là của em à? Chị thấy nó hoảng loạn trên cây nên đã đưa nó xuống,” Từ Lộ lên tiếng, giờ mới hiểu hắn chính là chủ nhân của chú mèo. Cô không nỡ rời đi, vẫn xoa cái đầu nhỏ xù lông của nó, đối diện với ánh mắt của Chu Thanh Việt. Mặt cô bất giác ửng hồng, lúng túng giải thích: “Thời tiết lạnh mà lại mưa, chị sợ nó cảm lạnh nên mới để nó vào trong áo...”
Càng nói, giọng cô càng nhỏ dần, chân khẽ bấu chặt xuống đất vì ngượng.
Cô định lấy mèo ra trả cho cậu thiếu niên, nhưng chú mèo con lại như đã dính chặt vào cô, bám lấy áo không chịu ra.
“Ừm, em hiểu mà,” Chu Thanh Việt nói, nhận ra Từ Lộ vẫn chưa nhận ra mình. Trong lòng hắn thoáng chút thất vọng, nhưng vẫn nhẹ nhàng hỏi: “Chị sống gần đây à?”
Từ Lộ lắc đầu: “Chị đang đợi một người.”
“Vậy... nếu người đó chưa đến, trời lại đang mưa lớn thế này, nhà em ở gần đây. Chị có muốn qua nhà em trú mưa không? Tiện thể thay đồ cho khô nữa.” Cậu thiếu niên khéo léo dẫn dắt, ánh mắt lướt qua chiếc áo sơ mi ướt sũng của cô.
“Hơn nữa, Luna có vẻ rất quấn chị, không muốn rời xa chị. Em sợ nó sẽ bị sốc nếu chia cách. Em cũng muốn cảm ơn chị vì đã cứu nó.”
Từ Lộ nhìn gương mặt chân thành của hắn, cảm thấy lời hắn nói cũng hợp lý. Với dáng vẻ ướt đẫm này, đứng chờ dưới mưa cũng không phải là ý hay, nên cô cũng gật đầu đồng ý.
“Vậy làm phiền em nhé, vào nhà em ổn chứ…”
Chu Thanh Việt chưa đợi cô nói xong, sợ cô đổi ý, liền nhanh chóng ngắt lời: “Em ở một mình mà.”
Thế là, Từ Lộ theo Chu Thanh Việt về nhà cậu.
Từ sân bước vào biệt thự.
Dù từ bên ngoài đã có thể thấy nơi này vô cùng xa hoa, nhưng chỉ khi bước vào trong, cô mới thực sự cảm nhận rõ ràng sự giàu có vượt xa tưởng tượng của mình.
Trong lòng không khỏi chấn động, không ngừng cảm thán.
Trong cuộc trò chuyện sau đó, Chu Thanh Việt phát hiện lý do Từ Lộ xuất hiện ở khu biệt thự này là vì bạn trai cô đang làm gia sư cho một gia đình ở đây, và cô đến để đón anh.
Bạn trai sao...
Chu Thanh Việt âm thầm nghĩ, ánh mắt trở nên trầm lặng u tối hơn.